Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

A Nguyệt Truyện

Chương 15: Ninh gia cô nương Mộ gia cô nương

« Chương Trước
“Hắt xì.” A Nguyệt run người, xoa xoa mũi. Còn may không hắt xì cái thứ hai, bởi vì mẫu thân nói, hắt xì một cái là có người nhớ con, hai cái là có người mắng con, ba cái chính là nên đi khám đại phu rồi. Vừa nghĩ như vậy cao hứng đắc ý lên mặt, nhất định là cha mẹ đang nhớ cô bé nhỉ.

Đến chùa miếu, thành tâm muốn cầu nguyện Phật tổ, ném hào bôi, giải thẻ văn[1], đều là điềm báo đại cát, lại càng vui mừng không sao tả xiết. Thu thẻ văn vào trong lòng, lại nhận một bình nước của dòng suối nguồn kia ở trước miếu, rất đỗi thỏa mãn, một khắc cũng không dừng chạy về nhà.

[1]Ném hào bôi: tương tự với xin keo, ném âm dương; thẻ văn: tương tự với thẻ sâm.

an c15 hào bôi

hào bôi

an c15 thẻ văn

thẻ văn

Gần tới buổi trưa, Phương Xảo Xảo vẫn luôn ở bên, thấy Mộ Thiều Hoa dụi lên mi tâm, nói: “Đại lang mệt không, trước hết đừng xem nữa, đừng làm hỏng mắt.”

Kể từ sau khi Mộ Thiều Hoa và Mộ Tuyên vì chuyện làm quan mà tranh cãi, trọng trách trên vai, áp lực trong lòng vẫn chưa từng biến mất, càng đè càng nặng: “Không có gì đáng ngại.”

Nhưng tay thê tử vẫn cứ chèn lên sách, tràn đầy nhu tình: “Đại lang, đừng làm cho cơ thể mệt hỏng, nghỉ ngơi ngay một chút, uống một ngụm trà.”

Lúc này Mộ Thiều Hoa mới để sách xuống.

Bởi vì sắp đến giờ dùng cơm, cuối cùng Chu ma ma cho phép A Nguyệt đi thư phòng. A Nguyệt một tay cầm ấm trà một tay giơ thẻ văn chạy đến đó, sau đó liền bị nghiêm khắc “dạy bảo” . Không thể chạy bộ thỏa thích, cô bé ngửa đầu nhìn phụ nhân nghiêm túc này, nhẹ giọng: “Ma ma, chạy nhanh hơn, ta chạy nhè nhẹ, bà coi như không nhìn thấy, được không?”

Chu ma ma vẫn nghiêm mặt như trước: “Không được.”

A Nguyệt như đưa đám, đành phải một bước một gót sen đi về phía thư phòng. Chu ma ma nhìn bóng lưng cô đơn của cô bé, quả thực là không nỡ. Cuối cùng nghĩ lại, không được, cô nương nên có bộ dáng của cô nương.

Vừa đến khúc quanh, phía trước chính là thư phòng, thấy cô bé lại chạy. Trong nháy mắt Chu ma ma cảm thấy A Nguyệt hoạt bát lên vẫn rất xinh đẹp, ý nghĩ này thật là không thể chấp nhận được.

Mộ Thiều Hoa đang nói chuyện với thê tử, còn chưa nhìn thấy người, đã nghe thấy tiếng A Nguyệt. Ngẩng đầu nhìn lại, A Nguyệt liền xuất hiện ở cửa, trong tay còn giơ không biết thứ gì, nhào về phía này, thoáng cái đã nhào vào trong lòng thê tử, trong giọng nói đều là hưng phấn: “Cha ơi, mẹ ơi, A Nguyệt đi cầu Phật tổ, Phật tổ nói ngài sẽ phù hộ phụ thân đỗ cao, đỗ Trạng Nguyên gì gì đó kia.”

Phương Xảo Xảo cười nói: “Làm sao Phật tổ nói cho A Nguyệt?”

A Nguyệt giơ thẻ văn: “Cái này, thẻ thượng thượng, sư phụ phương trượng nói, mọi ước nguyện sẽ thành sự thật, đây không phải là Phật tổ đã đáp ứng, thì là cái gì?”

Phương Xảo Xảo cười cười, Mộ Thiều Hoa cũng là cười vào tận đáy lòng, cầm thẻ văn đến xem, quả thật là thẻ thượng thượng.

A Nguyệt toét miệng cười, chỗ thiếu răng kia vô cùng bắt mắt, trèo lên đầu gối mẫu thân, đưa nước suối qua: “Ma ma nói, nước suối này có linh khí, trước kia từng có thần long bay qua, cho nên phụ thân uống nó đi, có thể đỗ Trạng Nguyên.”

Phương Xảo Xảo cũng không muốn để cho trượng phu lại ăn nhầm thứ gì trước khi thi, đưa nước suối cho tỳ nữ, để cho cô ta đem đi đun sôi.

Mộ Thiều Hoa vừa bởi vì sự tri kỷ của con gái mà cao hứng, lại vì vậy mà cảm thấy áy náy: “Đợi phụ thân thi xong, là sẽ có thời gian rảnh ở bên A Nguyệt rồi.”

A Nguyệt lắc đầu: “Không vội, phụ thân thi thật tốt.”

Tuy rằng rất muốn ở bên cha mẹ, nhưng nơi này khác, mọi người đều rất bận, có rất nhiều việc phải làm. Ngay cả cô bé, ban ngày cũng toàn ở trong học đường. Bận rộn như vậy có ý nghĩa gì? Người một nhà cũng chưa từng nói chuyện tử tế với nhau. Cô bé nghĩ mãi không hiểu, nhưng lại vẫn phải tuân theo cuộc sống như vậy.

&&&&&

Hôm sau, Ninh thị liền đưa thiệp mời đến, Phương Xảo Xảo đoán là “viện binh” đã đến. A Nguyệt vui vẻ đi lại, vừa nghe sắp đi chơi, vui mừng hớn hở đáp ứng.

Đến Hầu phủ, Phương Xảo Xảo lại trông thấy hầu gia, trông vô cùng cao lớn, cao hơn nam tử bình thường ước chừng một cái đầu, thân hình khôi ngô khỏe mạnh, giữ lại chút râu, anh khí mười phần. Đứng chung một chỗ với Ninh thị cực kỳ xứng đôi. Nam tử như vậy tuyệt đối đáng chú ý, nhưng Phương Xảo Xảo không thích, chỉ vì hắn còn có ba thϊếp thị, hảo cảm lập tức giảm mạnh.

Ninh thị trái lại thấy không có gì, nam tử trong thiên hạ không phải đều như vậy, hai người từng nói chuyện này, nói đến chỗ kịch liệt, nói với cô bạn thân này: “Lúc trước phu quân cô trong nhà bần hàn, nuôi vợ nuôi con đều gian khổ, đâu có tiền để không nuôi thϊếp. Nay khác rồi, thân phận của hắn sau này chắc chắn cao hơn nữa, cô có thể ngăn cản được hắn đem mĩ quyến như hoa vào nhà?”

Phương Xảo Xảo cũng thấy vấn đề này cần phải nói trước với Mộ Thiều Hoa một câu, miễn cho hắn cũng theo những người đó, cho cô ngột ngạt. Chỉ là hắn sắp tới khoa cử, chờ sau khi thi xong hẵng nói.

Ninh thị thấy A Nguyệt, lập tức gọi Ninh Như Ngọc đang ở trong đình: “A Ngọc.”

Ninh Như Ngọc nghe nói hôm nay cô cô muốn giới thiệu cho mình bạn chơi, còn nói nhất định chơi được với mình, quay đầu nhìn thấy có người đứng ở hành lang kia, lập tức cười chạy tới. Nhưng khoảng cách càng gần, lại càng là tâm tư treo cao, sẽ không phải là… Rốt cuộc nhìn rõ mặt, A Nguyệt cũng kinh hãi: “Là bạn.”

Ninh Như Ngọc nhếch khóe môi: “A ~ thì ra là Mộ tam cô nương tiếng tăm lừng lẫy.”

A Nguyệt và cô nhóc mặc dù là cùng trường, nhưng chưa bao giờ từng nói chuyện —— trên thực tế các cô đều không để ý tới cô bé. Ninh Như Ngọc không thích học tập, luôn chọn vị trí góc khuất nhất ngồi, A Nguyệt toàn là chọn ngồi giữa đằng trước, bởi vậy A Nguyệt vẫn chưa từng bắt chuyện với cô nhóc. Lúc này vừa thấy cô nhóc, lập tức cầm tay cô nhóc: “Thì ra bạn chính là viện binh.”

“Viện binh?”

Ninh Như Ngọc nhíu mày rút tay về, cô cô đã cười nói: “A Ngọc, con lớn hơn A Nguyệt mấy tháng, cần phải chiếu cố muội muội thật tốt, không thể bắt nạt cô bé.”

Cô nhóc hơi nhướng mày: “Vầng.”

Ninh thị biết tính tình hai đứa đều ngây thơ, ước chừng là hợp nhau, vì thế kéo tay Phương Xảo Xảo đi đình ngắm cá, để cho hai đứa bé chơi đùa ở trong phủ.

A Nguyệt đối với viện binh mẫu thân tìm tới vô cùng tín nhiệm và yêu thích, kéo cô nhóc muốn đi chơi trốn tìm. Ninh Như Ngọc đi theo sau, bị cô bé kéo đi, lông mày xinh đẹp nhíu lên.

Tìm xong chỗ, A Nguyệt nói: “Thế bạn đi trốn đi, mình đếm năm mươi lần.”

Thấy cô nhóc đáp ứng, A Nguyệt bịt mắt ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu đếm. Ninh Như Ngọc suy nghĩ một phen, đi về phía hồ nước bên kia, đuổi lui tất cả tỳ nữ.

“Năm mươi!” Cuối cùng đếm xong, A Nguyệt bắt đầu kích động tìm người. Tìm đến bồn hoa, không có. Núi giả, không có. Đi vào trong, không bao lâu đã nhìn thấy Ninh Như Ngọc đứng ở bên cạnh hồ nước, mừng rỡ, “A Ngọc mình tìm thấy bạn rồi.”

Nhưng người bị bắt được lại không kinh hoảng khi bị bắt, ngồi xổm bên bờ chống cằm nhìn vào trong hồ. A Nguyệt tò mò nhìn theo hướng đó, chỉ nhìn thấy cá: “A Ngọc bạn làm sao vậy?”

“Ưʍ.” Ninh Như Ngọc nói, “Cây trâm của mình rơi vào bên trong rồi, không tìm được.”

A Nguyệt cũng cúi người nhìn, vẫn không nhìn thấy: “Vậy chúng ta đi tìm người trong phủ giúp đi.”

Ninh Như Ngọc vội vàng kéo cô bé lại: “Đây là của cô cô tặng mình, nếu để cho bà ấy biết, mình sẽ bị đánh. Nhưng chân mình có tật, không thể dính nước, chỗ cây trâm kia rơi rất nông, xuống nước tìm một chút hẳn có thể tìm được.”

A Nguyệt lập tức đi cởi giày: “Vậy mình đi tìm đi.”

Ninh Như Ngọc cười nhếch đuôi lông mày: “Vậy thì nhờ cậy rồi, mình đi bên ngoài canh chừng.”

A Nguyệt gật đầu.

Trời còn là tháng hai; nước kinh thành vẫn lạnh thấu xương. A Nguyệt vừa xuống nước, cô bé xưa nay sợ lạnh liền bắt đầu run run. Tìm ở bên cạnh một phen, không thấy được, lại đi qua chỗ sâu hơn một chút, nước cũng chưa đến đầu gối, đứng lâu, đã không còn tri giác. Cô bé rất muốn gọi A Ngọc quay lại, hỏi một chút rốt cuộc cây trâm kia của bạn ấy rơi đi đâu vậy.

Lúc này Ninh Như Ngọc đang ngồi trước hàng rào ở khúc quanh, ăn điểm tâm. Sau khi ăn no còn chợp mắt, vừa tỉnh dậy, duỗi lưng một cái, hỏi: “Mộ Nguyệt đâu?”

“Mộ Tam cô nương… còn đang tìm đồ.” Tỳ nữ đưa mắt nhìn nhau, tiểu ma đầu này có nghiêm lệnh, các cô nào dám đi bẩm báo chuyện này. Đành phải phụng mệnh nhìn cho thật kỹ ở chỗ bí mật, tránh cho cô bé ngã xuống nước.

Ninh Như Ngọc ngẩn người, đúng lúc có gió lạnh thổi đến, người run lên, chẳng lẽ cô ta không sợ lạnh sao. Vội vàng chạy về bên đó, quả thực thấy cô bé vẫn đang tìm, nửa người đều đã ở trong nước: “Mộ Nguyệt.” Đầu vừa ngẩng lên, mặt đã tím tái, Ninh Như Ngọc cắn răng, “Ta lừa gạt ngươi, ta không có rơi trâm.”

A Nguyệt nháy mắt mấy cái, một hồi lâu mới phản ứng được. Cô bé vừa mới nghĩ, rốt cuộc cây trâm này có phải ở đây hay không, nhưng vừa nghĩ cẩn thận, đó là viện binh mẫu thân tìm, hẳn không thể nào. Nhưng câu này của bạn ấy hình như là thật… vậy mà là thật… Vì sao muốn lừa mình, bé rất lạnh nha, lạnh vào trong lòng rồi. Cảm giác bị viện binh lừa gạt, A Nguyệt nói không nên lời.

Ninh Như Ngọc thấy cô bé đơ ra, chạy đến bên hồ, nhảy ùm xuống nước kéo cô bé lên bờ. A Nguyệt hoảng hốt một lát, hỏi: “Vì sao bạn lừa mình?”

“Ta…” Ninh Như Ngọc nghiêng đầu, “Bởi vì ngày hôm qua ngươi vọt tới trước xe ngựa nhà ta, hại ta bị đυ.ng vỡ quà sinh nhật muốn tặng cho mẹ ta.”

A Nguyệt nghĩ mãi không hiểu, cô bé thật sự nghĩ mãi không hiểu: “Vậy vì sao bạn không nói thẳng cho mình biết…”

Ninh Như Ngọc ngẩn ra, tối qua sau khi cô nhóc biết thủ phạm là A Nguyệt, cũng nghĩ tới muốn đòi công đạo. Nhưng ma ma nói, đối phương là đích tôn nữ của Đại tướng quân, sẽ không xin lỗi, đến lúc đó hai nhà ầm ĩ bất hòa thì không hay. Cho nên cô nhóc mới muốn trả thù cô bé như vậy. Nhưng ai ngờ… Bạn ấy ngốc như vậy nha. Mình không cần phải áy náy, vốn chính là bạn ấy có lỗi trước mà!

A Nguyệt biết tiểu đồng bạn mẫu thân tìm không có rồi, bắt đầu ngày mai, cô bé đi học đường vẫn phải một mình, một mình đi nhà ăn, một mình ngồi một ngày. Cô bé nhìn đối phương, hỏi: “Thế huề nhau rồi nhé?”

Ninh Như Ngọc nhíu mày: “Cái gì?”

A Nguyệt nói: “Huề nhau rồi. Sau này bạn không trêu cợt mình nữa, mình cũng sẽ không rình trả thù.”

Thấy cô nhóc im lặng, A Nguyệt cảm thấy cô nhóc là đã đồng ý. Xách giày đi tìm mẫu thân, về nhà, cô bé muốn về nhà.

Phương Xảo Xảo nhìn thấy con gái toàn thân ướt sũng, hoảng sợ, hỏi cô bé nguyên do cũng mím môi không đáp. Bởi vì trong nhà Ninh thị không có xiêm y của tiểu cô nương, lập tức mang cô bé trở về thay đồ khô ráo.

Mộ Thiều Hoa nghe nói A Nguyệt thất hồn lạc phách , sang đây xem cô bé. A Nguyệt mấy lần muốn nói —— cô bé muốn về nhà, về quê nhà Lợi Châu. Nhưng mẫu thân từng nói, không thể nói, không thể để cho phụ thân biết. Giả bộ choáng váng không thoải mái, rồi nằm xuống.

Hai vợ chồng trông coi con gái một hồi lâu, thấy cô bé ngủ, thế mới rời đi.

Chu ma ma đưa hai người ra ngoài, lúc trở về lại nhìn thấy A Nguyệt ngồi dậy, chăn cũng rơi sang một bên. Nhíu mày tiến lên, khẽ trách: “Cô nương, nên có bộ dáng của cô nương.”

A Nguyệt nhìn mụ, thấp giọng: “Ma ma, cho ta mượn eo của bà một lát đi, còn có, đừng nói cho cha mẹ.”

Chu ma ma còn chưa phản ứng kịp, A Nguyệt đã ôm eo mụ, chỉ kề bên như vậy cũng được.

Chu ma ma quả thực là ngây ngẩn cả người, mụ là thà rằng cô bé gào khóc cũng không muốn không nói một lời như vậy, làm cho người ta đau vào tận đáy lòng. Nhẹ vỗ về lưng của cô bé, dịu giọng: “Ma ma ở đây.”

A Nguyệt yên lặng nghĩ, ngủ một giấc là được, ngày mai cô bé sẽ lại là A Nguyệt không buồn không lo.
« Chương Trước