Hai ngày nay tuy rằng A Nguyệt vẫn kiên trì không ngừng nói chuyện cùng bàn bên cạnh, nhưng các cô nhất định bơ mình. Nhưng trong lòng A Nguyệt vẫn thoải mái hơn, không than phiền với mẫu thân nữa, chỉ chờ cái cô gọi là viện binh. Trong lòng có cái chờ đợi, thì sẽ không cảm thấy tuyệt vọng.
Ngày hôm đó Tống thị đi tới chỗ mẹ chồng Đinh thị thăm viếng, cũng không mang theo con gái —— thị là đến nhờ mẹ chồng hợp kế đi tìm lão thái thái cho đứa con trai làm con thừa tự, để cho con gái biết, thế nào cũng phải quậy lật trời, tính tình ấy, y như cha con bé, đều là người không phân rõ phải trái, không biết quan tâm thị.
Bắt đầu từ tháng chạp Đinh thị liền không dùng cơm nhiều lắm, qua một tháng, người cũng gầy hai vòng. Vốn đã không phải là người đẫy đà, lúc này nhìn lại càng gầy yếu. Mẹ chồng nàng dâu gặp mặt, không dám nhắc tới chuyện đau lòng, tùy ý nói vài câu. Tống thị mới nói: “Mẹ, hôm nay con dâu qua đây, là có một việc lớn muốn nói, chuyện đó, làm xong, chúng ta đều xem như có bảo đảm rồi.”
Đinh thị vừa nghe là có chuyện thương nghị, liền cảm thấy mệt mỏi: “Nói đi.”
Tống thị nói: “Con dâu suy nghĩ, một phòng này chúng ta sau này phân ra ngoài, không có nam đinh, cuộc sống sẽ khó qua, toàn bộ phải nhờ cậy Đại bá. Một ngày là khách, ba ngày là ngại, con coi, cũng không phải là kế lâu dài. Bởi vậy con dâu nghĩ, Đại bá đã có hai đứa con trai, hai vợ chồng bọn họ lại còn trẻ, sau này còn có thể thêm nữa. Bởi vậy con nghĩ, cho một đứa qua đây làm con thừa tự.”
“Cho làm con thừa tự?” Đinh thị hơi cảm ngoài ý muốn, ngẫm lại có ý tưởng này cũng không kỳ quái, chỉ là suy nghĩ một chút tới chỗ sâu hơn nữa, lắc đầu, “Đó chẳng phải là phá vỡ gia đình người ta, việc này không làm được.”
Tống thị xưa nay biết mẹ chồng là người tính tình mềm yếu, nói dễ nghe là tâm địa Bồ Tát, nói khó nghe hơn thì là ngu dốt. Mà ở trong lòng thị, hoàn toàn là nghiêng về người sau. Nhưng lần này không khỏi quá hồ đồ, nhưng bà thân là đích mẫu trên danh nghĩa của Mộ Thiều Hoa, về sau đương nhiên sẽ có người nuôi bà, cũng tội gì mưu cầu phúc lợi cho hai mẹ con thị. Dừng lại bất mãn, lấy khăn gạt lệ: “Mẹ ạ, coi như con dâu chưa từng nói đi. Ngày sau Đại bá đối xử với ngài thật tốt là được, con với A Tử khổ một chút cũng không sao.”
Đinh thị vừa nghe, nóng nảy: “Con nói gì vậy, hiểu lầm quá lớn rồi.” Khuyên can mãi, khuyên con dâu tiếng khóc lại càng lớn, nghe trong lòng khó chịu, thở dài, “Ta đi nói một chút với lão thái thái vậy.”
Lúc này Tống thị mới dần dần dừng tiếng khóc lại, lúc đi còn rưng rưng liếc qua, mẹ chồng chính là người mềm lòng.
Chờ thị đi rồi, Dương ma ma vừa than vừa thở: “Tiểu thư, ngài không muốn làm việc này cần gì miễn cưỡng. Để cho thị khóc đi, lần nào cũng như thế này, làm cho nô tỳ nhìn cũng thấy buồn bực.”
Dương ma ma là nha hoàn hồi môn của Đinh thị, vẫn chưa gả, tận tâm tận lực, những lời này cũng chỉ có mụ dám nói. Đinh thị khẽ xua tay: “Đều là tiểu bối, không đáng tức giận. Hơn nữa coi như là người làm mẹ chồng ta đây làm chút chuyện cho con dâu cháu gái đi, đáng thương lắm.”
“Ài.” Dương ma ma thở dài, ngài thương xót các nàng, ai tới thương xót ngài chứ,
Đinh thị sửa soạn một phen rồi đi Thanh Tâm viện, lão thái thái chỉ có một con dâu, lại luôn thuận theo mình, Đinh thị ở trước mặt bà ta, vẫn có vài phần mặt mũi. Vừa nghe bà tới đây, nói: “Cuối cùng A Nhu có tâm tư đi ra ngoài một chút rồi.”
Tần ma ma châm trà ngon, Đinh thị cũng đã vào tới. Lão thái thái kéo tay bà để cho bà ngồi ở bên cạnh, hỏi: “Đã ăn được chưa? Đồ ăn đầu bếp làm có hợp khẩu vị không? Ngủ có an ổn không?”
Đinh thị nhất nhất gật đầu trả lời: “Để cho lão tổ tông lo lắng rồi, đã ăn ngon ngủ an ổn, thân thể cũng tăng thêm chút thịt.”
Lão thái thái yên lòng: “Người chết không thể sống lại, đừng suy nghĩ nhiều.”
Nghe thấy một từ chết đó, Đinh thị suýt chút nữa lại rơi nước mắt, sự chua xót đó đã thấm đầy mắt, lại cố nén rơi vào bụng, cố cười nói: “Con dâu hôm nay qua đây, thứ nhất là thăm ngài, thứ hai là có chuyện khó xử muốn cầu ngài đáp ứng.”
“Chuyện gì?”
Đinh thị chần chờ một lát, mới nói chuyện cho làm con thừa tự. Lão thái thái nghe xong, suy nghĩ hồi lâu. Chuyện cho làm con thừa tự này không phải là không thể, nhưng Mộ Thiều Hoa vừa về nhà đã đem con trai hắn cho người khác, không biết hắn sẽ bất mãn không. Nay bà ta rốt cuộc phải chú ý nhiều đến cảm thụ của đích tôn duy nhất này. Nhưng cho làm con thừa tự ra ngoài, ngày sau ở riêng, tam phòng cũng có chỗ dựa, không đến mức cô nhi quả mẫu .
Ở vào thế khó xử, lão thái thái không quyết đoán được, bèn nói: “Con đi nói một chút với Định Viễn, nó là tổ phụ, chuyện này, nó quyết định.”
Trong lòng Đinh thị càng khổ, bà là thà rằng đối diện với lão thái thái, cũng không muốn đối diện với trượng phu mình. Thành thân nhiều năm như vậy, ông cũng chưa từng ôn hòa với mình, nói cũng mỗi ngày không quá ba câu, lạnh nhạt đến hờ hững. Thầm than một hơi, đứng dậy cáo lui.
A Nguyệt được nghỉ trở về, theo lệ thường đi tới phòng lão tổ tông vấn an trước, vừa lúc thấy Đinh thị, xa xa gọi một tiếng “Tổ mẫu”, chạy chậm qua.
Đinh thị cố lên tinh thần, có chút chột dạ: “A Nguyệt, nghỉ học rồi à?” Thấy cô bé cười gật đầu, nhìn trái nhìn phải, khẽ nhíu mày, “Sao không đợi hai tỷ tỷ con cùng trở về?”
A Nguyệt dừng một chút, nếu nói các cô đều phớt lờ mình, tổ mẫu sẽ không tức giận nhỉ. Cười nói: “Các tỷ ấy có chuyện, ở phía sau thôi.”
Đinh thị sờ sờ đầu của cô bé, cười nhạt: “Mau đi vấn an lão tổ tông đi.” Nhìn A Nguyệt nhảy nhót rời đi, một bộ dáng không buồn không lo, không khỏi cười cười, vẫn là làm trẻ con tốt, không biết ưu sầu. Một lát thấy Mộ Tử, nhanh đến bên cạnh mới vấn an mình, trong lòng hơi cảm thấy không thoải mái, đây mới là cháu gái ruột của bà mà, nhưng không thân thiết bằng người ngoài, nhưng vẫn cười cười, “Có chuyện gì trì hoãn, giờ mới trở về.”
Mộ Tử đáp: “Vừa nghỉ là trở về luôn, phu xe đánh xe hơi chậm mà thôi.”
Đinh thị nhíu mày, lời này lại không giống với A Nguyệt nói. Nghĩ đến vừa rồi vẻ mặt con bé hơi ngừng, mới đáp tỷ tỷ có việc. Lại liên tưởng đến thái độ thường ngày của Mộ Tử đối với A Nguyệt, giờ mới hiểu được. Rõ ràng là bất hòa, nhưng A Nguyệt vẫn còn che giấu cho tỷ tỷ. Bà thầm than, trái lại là đứa nhỏ hiểu chuyện.
Nhưng bà lại muốn biến ca ca ruột con bé thành đường ca!
&&&&&
Phương Xảo Xảo cũng không có bản lĩnh lớn bằng trời đi thu mua lòng người của một đám tiểu cô nương Phượng Nghi đường, hỏi A Nguyệt chi tiết tình huống, chẳng phải là học đường chia làm hai phái đội ngũ, ai cũng không chịu tiếp nhận con bé. Loại tình huống này muốn chỉnh hợp hai phái cũng không có khả năng, A Nguyệt nói cho cùng là cô nương nhà quan, vẫn nên quan hệ tốt với các nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, vậy thì phải tìm người dẫn dắt con bé.
Hạ quyết tâm, Phương Xảo Xảo chuẩn bị xem thử trong đám quan phu nhân thân thiết có bạn cùng lớp với A Nguyệt hay không, dẫn A Nguyệt đi nhà bọn họ chơi vài lần. Người nghĩ đến đầu tiên, chính là Ninh thị.
Kể từ lần gặp đầu tiên hồi tết, hai người rất hợp ý, sau này cũng lục tục đã gặp mặt vài lần, rất có cảm giác hận gặp nhau quá muộn. Phương Xảo Xảo để cho người đưa thiệp mời hẹn ngày gặp, đến giờ đi quán trà, Ninh thị đã ở đó rồi.
“A Dung.”
Khuê danh của Ninh thị là Đức Dung, nhưng từ trước đến nay cô ấy không thích tên đầy đủ, cảm thấy tầm thường, bởi vậy bạn thân gọi cô ấy, đều là chữ cuối cùng. Nghe thấy tiếng gọi, cười nhẹ nhàng: “Xảo Xảo.”
Phương Xảo Xảo hợp ý với cô ấy, là vì tính cách đều là người ngay thẳng, giờ vừa thấy mặt, cũng đi thẳng vào vấn đề : “Ta hẹn gặp cô, là vì A Nguyệt.”
Ninh thị cười hỏi: “A Nguyệt làm sao thế?”
Phương Xảo Xảo thở dài, nói với cô ấy từ đầu đến cuối, cuối cùng nói: “Muốn tìm bạn chơi cho con bé, không biết cô có biết cô nương vừa độ tuổi nào không, cho dù là không cùng viện cũng được.”
Ninh thị hỏi: “A Nguyệt ở viện nào Phượng Nghi đường?”
“Phượng Lai viện.” Phương Xảo Xảo nói xong, thấy khóe môi cô ấy mỉm cười, mắt lập tức sáng lên, cầm tay cô ấy nói, “Muội muội tốt thật là có biết cô nương ở Phượng Lai viện?”
Ninh thị gật đầu: “Cô còn nhớ cháu gái A Ngọc ta đã từng nói với cô? Con bé đúng lúc ở đó.”
Phương Xảo Xảo mừng rỡ: “Vậy cần phải nhờ cậy cô rồi.”
Ninh thị cười cười, việc này cô ấy chắc chắn sẽ giúp, lại cứ trêu ghẹo cô, nhẹ lay động cây quạt nhỏ nhìn cô: “Nhưng tôi có chỗ tốt gì không?”
Phương Xảo Xảo suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Vậy ta để cho cô làm tỷ tỷ nhé.”
Ninh thị bật cười, lấy quạt vỗ nhẹ cô: “Cô trái lại được lợi lại còn khoe mẽ, tuổi này, làm muội muội mới cảm thấy vui vẻ, bối phận lớn có tác dụng gì.”
Hai người cười nói, Ninh thị cũng đáp ứng ngày khác gọi A Ngọc tới đây chơi, thông báo cô một tiếng, liền mang theo A Nguyệt tới gặp một chút. Trái tim Phương Xảo Xảo cũng để xuống.
&&&&&
Hai ngày kế tiếp không phải đi học đường, còn chưa đợi được viện binh, A Nguyệt trái lại cảm thấy đây là giải thoát, nghĩ đến ngày kia còn phải đi học, lại thấy mất hứng. Càng nghĩ càng không vui, dứt khoát không nghĩ nữa, vẫn là vui vẻ qua tốt ngày hôm nay đi!
Cô bé muốn đi tìm phụ thân chơi đùa, nhưng Chu ma ma không cho, nói khoa cử sắp đến, không để cho cô bé đi quấy rối. Nghe thấy hai chữ quấy rối, A Nguyệt bạnh cổ: “A Nguyệt mới không phải là quỷ quấy rối, Nhị ca mới đúng.”
Chu ma ma nghiêm mặt lên tiếng trả lời: “Phải phải, Tam cô nương mới không phải là quỷ quấy rối.”
A Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Ưm!” Chờ ma ma tết bím tóc xong, cô bé lắc lắc đầu, hỏi, “Kinh thành có chỗ nào xin sâm cực kỳ linh nghiệm không? Ta muốn đi bái Phật xin quẻ cho phụ thân, để cho Phật tổ phù hộ phụ thân đỗ cao.”
Cô bé cũng không biết thi đỗ công danh đối với phụ thân mà nói có ý nghĩa như thế nào, nhưng cô bé biết có thể thi đậu mọi người đều sẽ rất cao hứng, cô bé không thể giúp được việc gì, vậy thì đi tìm Phật tổ đi.
Hỏi được chỗ xong, A Nguyệt nói với lão thái thái một tiếng, lão thái thái cũng hết sức tán thành, còn khen cô bé là cô nương hiếu thuận, lập tức lấy một hạt châu lưu ly trên bàn cho cô bé chơi. A Nguyệt cầm trên tay, cùng với hạ nhân đi ra ngoài, đi tới chùa Tĩnh An hương khói cường thịnh nhất.
Xe ngựa chạy đến trước cửa hàng trên đường Nguyên Bảo, Chu ma ma dẫn tỳ nữ đi mua hương nến. A Nguyệt ở trên xe tung hạt châu lên xuống chơi, tay trượt một cái không tiếp được, hạt châu kia liền lăn xuống từ trước xe.
“Viên Viên đừng chạy!”
A Nguyệt cúi người ra ngoài, chạy theo hạt châu. Phu xe không ngăn cản được cô bé, thấy tận mắt cô bé nhảy xuống xe, phóng về phía đối diện. Vội vàng xuống xe đuổi theo.
Lúc này trên đường cũng không có nhiều người, xe ngựa qua lại cũng đi nhanh. A Nguyệt lúc này đột nhiên xông ra, một chiếc xe ngựa suýt chút nữa không kịp tránh đυ.ng phải cô bé, may mà dừng kịp thời, lại có phu xe nhà mình che chở, không làm bị thương cô bé mảy may.
Chu ma ma nghe thấy tiếng vang, thấy A Nguyệt đứng ở dưới ngựa, sợ hồn phi phách tán, vội vàng chạy qua.
Người đánh xe kia thấy hạ nhân ăn mặc cũng không kém, xe ngựa kia hơi cảm thấy quen mắt, cũng không khiển trách A Nguyệt. A Nguyệt cầm hạt châu trong tay, ngửa đầu nhìn ngựa, thật cao. Còn chưa nhìn xong, đã bị ma ma ôm lấy, âm điệu đã có tiếng nức nở: “Tiểu tổ tông của ta ơi!”
A Nguyệt cười cười: “Ma ma, ngựa này thật là đẹp.”
Chu ma ma dở khóc dở cười, giải thích với phu xe kia, bế cô bé về xe ngựa.
Hai chiếc xe ngựa bình an vô sự, tiếp tục lên đường.
Trong buồng xe ngựa vừa rồi suýt chút nữa đυ.ng vào kia, đã có tiếng chán ghét, một bé gái bất mãn nói: “Vừa rồi vì sao không để cho muội ra ngoài nói người nọ một chút, không chú ý.”
Ninh Như Ngọc ngáp một cái, nghe tiếng hung dữ của biểu muội, vỗ vỗ mu bàn tay nhỏ ta, cười nói: “Việc nhỏ thôi mà, chúng ta cũng không có chuyện gì. Huống hồ hôm nay là thọ yến của mẹ ta, tức giận không hay, nếu không không tích phúc.”
Bé gái nén lại cơn giận, thấy hai tay cô bé trống trơn, chớp mắt: “Tỷ, đồ tỷ tặng cho di mẫu đâu?”
Ninh Như Ngọc đưa tay lên: “Ở đây…”, mới đưa lên một nửa, trống không, kinh hãi, “Cây trâm Bích Thải của ta đâu!” Vừa tìm một cái, mới tìm được ở dưới đất, cúi người nhặt lên, thở phào một hơi, “Dự là, ban nãy xe chấn động, cái hộp trên đùi trượt xuống.”
“Mở ra nhìn thử xem có rơi vỡ không.”
Ninh Như Ngọc cẩn thận mở ra, vừa nhìn một cái, liền trợn tròn mắt. Cây trâm trong hộp từ gấm vóc lót đáy lật rơi trên nắp hộp, đã vỡ thành ba bốn đoạn . Tay nhỏ cầm lấy một đoạn, khóe miệng kéo không ngừng, thiếu chút nữa đã khóc. Xong rồi, quà mừng bé tặng cho mẫu thân không còn rồi.
Cô bé cứng ngắc lại một lúc lâu, vén rèm lên, gằn từng chữ nói với: “Ngươi, tra rõ cho ta, người cản đường ban nãy kia, là, ai!”