Mùng tám tết, Phương Xảo Xảo vừa thức dậy đã nhận được thiệp mời. Mộ Thiều Hoa nhìn thấy, lại nhìn lạc khoản, cười nói: “Lại có thể là con gái Ninh gia.”
Phương Xảo Xảo hỏi: “Ninh gia là lai lịch gì?”
Mấy ngày nay “nhồi” một phen tên quan viên trong triều, Mộ Thiều Hoa đã là hạ bút thành văn: “Ninh Hạo Nguyên, cha làm Hộ bộ Thượng Thư. Thiếu niên đắc chí, vào Hàn Lâm viện, giữ chức quan biên soạn sử quán. Sau nhậm chức Hộ bộ Tả thị lang, cha lui về, lên chức Thượng Thư. Cùng với vợ sinh hai trai một gái, con gái gả cho tiểu hầu gia, chính là Ninh thị mời nàng này. Mà ca ca Ninh thị, Ninh Hoành, nay nhậm chức Lễ bộ Lang trung, hùng biện đa tài, làm quan thanh liêm, rất được Thánh Thượng nể trọng. Ninh gia này, có thể nói rất được mỹ danh trong ngoài triều đình.”
Phương Xảo Xảo sáng tỏ: “Nghe ra, danh tiếng nhà mẹ đẻ Ninh thị, còn vang dội hơn danh tiếng cô ta thân là Hầu phu nhân.”
Mộ Thiều Hoa cười nhạt: “Hầu môn tuy rằng phong quang, nhưng dù sao cũng là cha truyền con nối, qua ba đời bốn đời, có thể tiếp tục phong quang cũng không nhiều. Trái lại đại tộc mấy đời làm quan, làm quan tại triều, chỗ học được, chỗ thấy được đều nhiều hơn nhiều, mới có thể được vinh hoa dài lâu hơn… Chỉ là…”
Phương Xảo Xảo hiểu rõ ý trong lời nói của hắn, sự phát triển của thế gia lại làm sao không phải là ảnh thu nhỏ của hầu tước kế thừa, con em quan lớn khởi bước cao hơn sĩ tử hàn môn. Sĩ tử hàn môn leo đến địa vị cao có lẽ cần ước chừng chiến đấu hăng hái hai mươi năm, con em thế gia lại không cần tốn sức lực gì. Cũng chính là như thế, mới ngày càng dẫn đến đời sau không biết tổ tông lập nghiệp gian khổ, đi lên con đường giống như hầu môn.
“Người đời thường hay nhắc tới Lý gia của “Lũng Tây Lý”; Tạ gia của “Trần quận Tạ thị”; Vương gia của “Lang Gia Vương thị”, đều là họ lớn thế tộc tiếng tăm lừng lẫy, sống cao hơn người, nhưng cuối cùng đều mai danh ẩn tích.
Giàu không quá ba đời, cơ hồ cũng là đạo lý tương tự. Thứ tổ tông lưu lại, nếu ngươi không phát dương quang đại, chỉ là miệng ăn núi lở, vậy sớm hay muộn có một ngày sẽ tiêu hao gần như không còn.
“Đại lang không cần quá mức thương xót hậu đại, cổ ngữ có nói, con cháu đều có phúc của con cháu, đừng vì con cháu mà làm trâu làm ngựa. Đại lang làm tốt của mình, lúc sinh thời, dạy tốt hậu bối là được.”
Mộ Thiều Hoa than nhẹ một hơi, nghĩ nhiều vô ích.
Phương Xảo Xảo cười hỏi: “Hôm nay chàng còn phải ra ngoài không?” Ngày xưa cuộc sống nghèo khó hắn chưa từng gầy, hiện nay mỗi bữa thêm thịt thêm cá, ngược lại ngày càng gầy gò, làm cho cô thấy mà đau lòng.
“Đợi lát nữa còn phải ra ngoài cùng phụ thân.” Thấy ánh mắt thê tử hơi ảm đảm, Mộ Thiều Hoa không biết trong lòng cô lo âu chính là mình, còn tưởng rằng là khúc mắc mình lại không có thời gian rỗi ở bên cô, “Để cho A Nguyệt đi cùng nàng, tối nay vi phu về sớm hơn một chút.”
Phương Xảo Xảo cười cười: “Chuẩn bị đồ ăn khuya cho chàng.” Nuôi hắn béo hơn một chút, nhìn mới yên tâm.
Thị nữ tới đây báo tin, bảo A Nguyệt chuẩn bị ra ngoài. Vừa nghe muốn đi ra ngoài chơi, A Nguyệt lập tức cảm thấy cao hứng. Tòa nhà này tuy lớn, nhưng không thể tùy ý hoạt động. Sau khi ra ngoài, cô bé liền tự do rồi. Trong lòng hạnh phúc nghĩ, cùng với mẫu thân ra cửa, thấy xe ngựa, sinh chán ghét đối với không gian nhỏ hẹp này: “Mẹ, đi tới chỗ rất xa sao?”
Phương Xảo Xảo nói: “Quả thật có hơi xa.”
A Nguyệt dừng một chút, vậy thì vẫn ngồi xe ngựa đi, cô bé biết mẫu thân là không đi được đường xa, Bàn thẩm còn thường nói mẫu thân là thân tiểu thư. Nghĩ đến thẩm thẩm hàng xóm hòa ái to giọng kia, A Nguyệt vô cùng nhớ, lên xe nói: “Mẹ ơi, con nhớ Bàn thẩm thẩm rồi, còn có Thúy Thiền.”
Phương Xảo Xảo xoa đầu cô bé, con bé còn nhỏ; thời gian lâu dài sẽ quên, nhưng nay nhớ tới, vẫn có tưởng niệm ở bên trong. Đừng nói con gái, mình lại làm sao không nhớ cơ chứ. Chỉ là nhớ thì nhớ, đã không thể thay đổi, con đường phía trước, mới là liên quan đến cả đời: “Đợi có cơ hội, chúng ta sẽ đi thăm Bàn thẩm, thăm Thúy Thiền.”
A Nguyệt lập tức gật đầu, đáp một tiếng vui sướиɠ.
Đến Hầu phủ, đưa thiệp mời, hạ nhân lập tức dẫn đường.
A Nguyệt thấy tòa nhà lớn này cũng không có gì khác nhà mình lắm, người cũng nhiều, nhưng nghiêm túc không nói cười tùy tiện giống nhau. Vào sân, đã thấy rất nhiều người ngồi ở trong đình lớn nhỏ, vây quanh lò sưởi cười nói. Mấy ngày nay đều không rơi tuyết, tuyết tan đi, sắc xuân nảy mầm, sắc xanh như biển, nhất là đường hành lang một bước một cây mai nơi xa kia, càng cảm thấy có thể thông lên trời.
Phương Xảo Xảo cũng khó được đi ra ngoài, thấy cảnh trí lạ mắt lạ tai này, nhất thời ngắm đến nhập thần, chân giẫm phải nước đọng cũng không biết, dưới chân trượt một cái, người lật sang bên. Trong lòng giật mình, thân thể sắp sửa ngã xuống đất, bỗng nhiên được người đỡ lấy. Lực đạo này vừa kéo, trời đông giá rét khớp xương yếu ớt nhất, hai người đều bị đau kêu một tiếng.
Bên này hạ nhân đi theo kêu “Đại thiếu nãi nãi”, bên kia kêu là “Phu nhân”. Phương Xảo Xảo chẳng kịp để ý vết thương ở chân, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy là một phụ nhân xinh đẹp, quần áo hoa quý, một cây bộ dao khổng tước vàng trên đầu rung động hơi nghiêng lệch. Cô vội hỏi: “Bị thương không? Mau mời đại phu đến xem thử, xin lỗi, đều tại ta một lòng nhìn cảnh trí kia, không xem đường dưới chân.”
Phụ nhân xinh đẹp kéo xoay cổ tay, hơi đau, xoa xoa, cười nói: “Cảnh sắc ở đây đẹp sao?”
Phương Xảo Xảo hơi thấy kỳ quái, lúc này chẳng hỏi cái gì, ngược lại quan tâm phong cảnh này: “Vô cùng đẹp, ở kinh thành băng tuyết ngập trời này, rốt cuộc thấy được một phen cảnh xuân đầy sắc xanh ở nơi này, hoa mai kia lại càng đẹp.”
Phụ nhân xinh đẹp cười cười: “Hoa mai chiếm trước thiên hạ xuân, trải qua tháng chạp lạnh thấu xương, cuối cùng tới báo xuân, phu nhân cũng là người hiểu hoa.”
Phương Xảo Xảo quả thật thích ý cảnh và tiết khí ẩn chứa của hoa mai, không thì vừa rồi cũng sẽ không nhìn đến mê mẩn. Một hồi có người cầm rượu thuốc tới đây, chưa hề nói là mượn người chủ nhà này, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận. Trừ phu nhân chủ nhà, có thể tự nhiên nhận rượu thuốc như vậy sao, khẽ khom người: “Thϊếp thân Phương Xảo Xảo, phủ Mộ tướng quân, bái kiến phu nhân.”
Người này chính là Ninh thị, cười nói: “Bái kiến Mộ thiếu phu nhân.”
Hai người trái lại không nghĩ tới đối phương đều là người dễ thân, đều không thô bỉ và kiêu ngạo như trong tưởng tượng kia, vừa nói xong, nhìn nhau cười cười, ấn tượng lần đầu gặp nhau rất tốt.
Ninh thị nói: “Chân cô bị thương, tay ta cũng bị thương, không bằng cùng vào phòng bôi thuốc rồi mới ra ngoài.”
Nghĩ tới trước công chúng cũng không thể kéo ống quần lên, Phương Xảo Xảo cũng không kiểu cách, nói cám ơn rồi cùng cô ấy đi vào phòng. Ninh thị nhìn thấy A Nguyệt, người trắng nõn, mắt sáng trong, nhìn đáng yêu: “Đây chính là thiên kim của Mộ thiếu phu nhân?”
Phương Xảo Xảo cười nói: “Là con gái út của ta, tên gọi A Nguyệt, bảy tuổi rồi.”
Ninh thị nói: “Cháu gái ta A Ngọc cũng là bảy tuổi, sinh tháng ba.”
A Nguyệt ngửa đầu cười nói: “A Nguyệt là sinh tháng bảy, nghe phụ thân nói, ngày hôm đó ông ấy vừa từ bên ngoài trở về, nóng gần như bị cảm nắng, vừa vào cửa đã nghe thấy A Nguyệt đang khóc.”
Từ trước đến giờ cô bé nói như cống vừa tháo là không dừng lại được, Phương Xảo Xảo định nghĩa ở trong lòng là thuộc tính nói lảm nhảm, nhưng ở trường hợp thích hợp chưa bao giờ quản thúc nhiều. Ninh thị cũng nghe vui vẻ, bé này tuổi nho nhỏ, nói chuyện trật tự lại rõ ràng, tìm từ cũng thích hợp.
Hầu phủ tuy rằng nhìn là cao môn đại hộ, nhưng bởi vì là hội ngắm hoa, không khí vô cùng thoải mái vui vẻ. Phương Xảo Xảo ra ngoài hoạt động gân cốt một chút, tâm tình rất là vui vẻ. Lúc trở về A Nguyệt còn băn khoăn chưa ăn hết toàn bộ thức ăn ngon, lúc rời đi Ninh thị bảo A Nguyệt thường đến chơi. A Nguyệt rất nghiêm túc gật đầu: “A Nguyệt nhất định sẽ thường tới.”
Chỉ có Phương Xảo Xảo biết con gái chính là con mèo tham ăn, đáp ứng sảng khoái như vậy, mục đích tuyệt không đơn thuần nha.
Dắt con gái vào cửa nhà, quản gia liền nói lão thái thái tìm cô.
Phương Xảo Xảo dẫn A Nguyệt đi Minh Đức viện, lão thái thái vẫn ở trong phòng sưởi ấm như bình thường. Lão thái thái đã là lão nhân bảy mươi bảy, được cho là trường thọ rồi. Mắt không hoa tai không ù, rất có tinh thần. Thấy hai người, bèn cho ngồi.
Thấy nhanh có chỗ ngồi như vậy, Phương Xảo Xảo biết ngay tâm tình lão thái thái coi như không tệ.
“Nguyên Tiêu vừa qua, A Nguyệt cũng nên đến học đường rồi. Chỗ học đường đi kia phần lớn là thiên kim nhà quan, tiếng tăm là tốt nhất trong kinh thành. Cô có thời gian rảnh, liền tự tay mua sắm chuẩn bị đồ cho con bé đi, không biết, hỏi Chu ma ma một chút.”
Vừa nghe có thể đi học đường, mắt A Nguyệt lập tức sáng lên: “A Nguyệt cũng có thể có sách của mình, bàn của mình, và tiên sinh rồi sao?”
Lão thái thái thấy cô bé vui vẻ như thế, một bộ dáng hiếu học, cũng cười nói: “Phải, A Nguyệt ở học đường cần phải học nữ tứ thư[1] thật tốt, đừng làm mất mặt cô nương Mộ gia.”
[1]Nữ tứ thư: bốn cuốn sách dùng để giáo dục phụ nữ thời phong kiến Trung Quốc, bao gồm: Nữ giới, nội huấn, nữ luận ngữ, nữ phạm tiệp lục.
Phương Xảo Xảo chưa bao giờ để cho A Nguyệt xem nữ tứ thư, thứ đó, lời nói và việc làm đều mẫu mực. Nhưng đa số đều quá mức giam cầm suy nghĩ nữ tử, cô cũng sẽ không để cho con gái mình xem. Quả nhiên, A Nguyệt kéo góc áo cô: “Mẹ ơi, nữ tứ thư là cái gì?”
Lão thái thái ngay lập tức thay đổi sắc mặt: “Nghe nói A Nguyệt đọc sách không ít, làm sao ngay cả những thứ này cũng chưa từng xem qua? Người làm mẹ như cô chẳng lẽ là muốn dạy dỗ ra đứa con gái thô lỗ hả?”
A Nguyệt bị hoảng sợ, làm sao đang yên đang lành lại bị tằng tổ mẫu khiển trách rồi.
Đinh thị mềm lòng, thấy thế, ở bên nói: “Mẫu thân, A Nguyệt chỉ có bảy tuổi, trước kia lại chưa từng đi học đường, đâu có chú ý được nhiều như vậy. Bây giờ trở về, lại để cho nữ tiên sinh dạy không muộn.”
Sắc mặt lão thái thái hơi dịu đi: “Cũng đúng, vậy phải học thật tốt ở học đường thôi.” Cuối cùng lại thêm một câu, “Sau này ta sẽ kiểm tra cháu kỹ lưỡng, nếu như không đáp được, thì bị đánh bàn tay đi.”
Phương Xảo Xảo nghe xon sinh chán ghét, thật sợ A Nguyệt tiếp thu bất cứ tri thức nào đều rất nhanh thật đi học nữ tứ thư. Theo Đinh thị cùng nhau ra khỏi viện tử, khom người nói lời cảm tạ. Đinh thị ý cười nhàn nhạt: “Người một nhà, không cần khách sáo.” Một hồi lại nói, “Sách lão thái thái bảo đọc, rốt cuộc vẫn phải đọc.”
Nói xong lời này, liền đi về phía viện tử của mình. Phương Xảo Xảo hơi thấy kinh ngạc, mấy ngày tiếp xúc, hình tượng Đinh thị trong lòng cô chính là có tri thức hiểu lễ nghĩa nhưng khá yếu đuối, cái gì cũng bấm bụng chịu. Nhưng lời nói vừa rồi, rõ ràng chính là liếc mắt nhìn thấu cô không muốn con gái học những thứ đó.
Xem ra Đinh thị kia, cũng không đơn giản.
Răng của A Nguyệt lung lay hơn rồi, lay lay, vừa ngứa vừa đau. Đợi đến sau Nguyên Tiêu, lung lay lợi hại hơn, quả thực là bất cứ lúc nào sẽ rụng xuống, nhưng chờ lúc Mộ Thiều Hoa nhổ răng cho cô bé, lại đau kêu rên, không chịu để cho hắn chạm vào nữa, cứ để rụng tự do thì hơn.
Đêm nay, A Nguyệt ôm con gấu Xấu Xí mẫu thân làm kia ngủ tít mít. Giờ dần (3~5h), Chu ma ma lại đây gọi cô bé thức dậy thỉnh an.
A Nguyệt dụi dụi mắt, ngáp một cái, cảm thấy ổ răng lành lạnh. Đưa tay khẽ sờ, kinh hãi: “Ma ma, răng của ta mất rồi.”
Chu ma ma vội vàng nhìn, quả thật là thiếu một cái, cô nương cực kỳ xinh đẹp trong nháy mắt đã biến thành có chút tức cười. A Nguyệt lại hoàn toàn không biết hình tượng của mình thay đổi lớn, một lòng muốn tìm cái răng kia —— không tìm ra để ném nóc nhà, thì sẽ không mọc cái mới.
Ba hạ nhân cộng thêm A Nguyệt, bốn người hợp lực tìm, cũng không tìm được ở trên giường. A Nguyệt quả thực muốn khóc, ôm gấu không vui. Cái tay vừa động, lại thấy một cái răng trắng như gạo nếp từ trong tay gấu lăn xuống. A Nguyệt mừng rỡ: “Răng của ta.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Chu ma ma nín cười nói: “Nhất định là nửa đêm mơ thấy đồ ăn ngon, cắn tay nó, mới rụng răng lên người nó.”
A Nguyệt xấu hổ lấy gấu che mình, cười đi cười đi, chỉ cần ông răng trở về là được.
Bởi vì cái rụng là ở hàm dưới, Chu ma ma bèn vứt nó lên nóc nhà, mọc hướng lên đi, để cho A Nguyệt mọc một cái răng xinh đẹp khỏe mạnh.