Chương 9
– Không phải tiếp viên
Năm giờ chiều nay, An Dật rất đúng giờ tan tầm.
Hắn không đi thẳng ra khỏi công ty, mà mở cửa đi xuống lầu ba.
Hạ Vũ vừa nhìn thấy liền chạy tới ôm chặt lấy An Dật giống như anh em đã thất lạc nhiều năm: “An Tiểu Miêu nhà ta cuối cùng cũng nhớ đường về thăm nhà nha! Thiệt là mừng, không uổng công nuôi nấng ~”
An Dật nổi điên chặn lời hắn: “Này, ôm chặt quá rồi đó.”
Hạ Vũ: “Tôi ăn chút đậu hủ, cậu có mất mát gì đâu!”
An Dật: “. . . . . .”
Lúc này Cường Thụy ở bên cạnh mới lại gần góp vui: “Dật, hôm nay có gặp chuyện gì đặc biệt không?”
An Dật nhìn y: “Sao chứ?”
Cường Thụy: “Bởi vì dựa vào kết quả quẻ bói của tôi, số đào hoa của cậu đã tới, hôm nay chắc đã gặp rồi đó.”
Nói tới việc này An Dật lại phát cáu, đừng có nhắc tới số đào hoa gì đó! Hắn hôm nay rất đau khổ vì bị đồng tính hôn! Hơn nữa lại còn là lãnh đạo cấp trên của mình!
An Dật: “Mễ Tử Cường, tôi bây giờ đã thật sự tin rồi, cái mà anh gọi là số đào hoa thật ra chính là số xui xẻo mới đúng.”
Cường Thụy: “. . . . . .”
Tiếp đó An Dật kéo Hạ Vũ ra ban công, vẻ mặt đau khổ bức bách nói: “A Vũ, tôi hình như bị người theo đuổi.”
Hạ Vũ nghi hoặc nhìn hắn: “Đối với cậu nó không phải tin tức vô cùng tốt hay sao? Xem ra Cường Thụy bói không được chính xác cho lắm! Nếu như bình thường thì cậu lúc này chắc rất nóng lòng muốn đốt pháo ăn mừng mới đúng nha.”
“Ăn mừng em gái cậu, người theo đuổi tôi là đàn ông.” An Dật tiếp tục trưng ra vẻ mặt đau khổ bức bách.
“. . . . . .” Hạ Vũ nhìn kỹ hắn, sau đó tỏ vẻ thông cảm sâu sắc, “Bằng không cậu cứ chấp nhận anh ta đi. . . . . . Nếu như cậu không thích người kia, tôi thật ra cũng không để bụng ủy khuất bản thân.” (*mửa* Kiệt của em bên kia kìa =]])
An Dật: “Cơ con khỉ, muốn làm cơ thì tìm người khác!”
Hạ Vũ: “Tôi muốn làm cậu ~”
An Dật: “Muốn làm em gái cậu!”
“Đúng rồi, Trần giám đốc đối với cậu thế nào?” Hạ Vũ đột nhiên nhớ tới vấn đề này nên hỏi.
An Dật trợn mắt, nói nhỏ một câu: “Cũng được.” Chung quy không thể nói với hắn cái tên đàn ông mà mình nhắc tới chính là Trần Trăn.
“Đây là lần đầu tiên Trần giám đốc cho người khác dời chỗ đến văn phòng của y làm việc đó, cậu nên cư xử cho tốt đi.” Hạ Vũ đến công ty này làm trước An Dật hai năm, tất nhiên đối với một số chuyện cũng khá hiểu rõ.
Cư xử tốt con ch*m cậu! An Dật nổi điên mắng trong lòng, nhưng ở ngoài mặt vẫn cười giống lưu manh: “Đi tới đâu lẫn lộn tới đó vẫn là phong cách của tôi, cậu còn sợ tôi làm không được?”
Hạ Vũ lườm hắn: “Tôi chỉ sợ cậu chưa kịp ăn người ta, thì đã bị người ta ăn mất rồi.”
An Dật: “Nói gì đó? !”
Hạ Vũ: “Lực cạnh tranh ở Blue Island rất mạnh, đặc biệt là tầng 9. Trong đó đều là loại ăn thịt người không nhả xương, cậu tốt nhất nên cẩn thận. Đừng lúc nào cũng cẩu thả.”
An Dật: “Tôi thật sự cảm thấy cậu ngày càng giống một mụ già.”
Hạ Vũ: “Đi đi đi, tôi đang lo lắng cho cậu!”
An Dật: “Ây du ~ A Vũ cậu nếu như là nữ, tôi chắc chắn sẽ lấy cậu.”
Hạ Vũ: “Cho dù tôi không phải nữ, tôi cũng không ngại gả cho cậu.”
An Dật: “. . . . . .”
Lúc hai người còn đang ở sân thượng trao đổi tình cảm, tiếng chuông di động của An Dật đột ngột vang lên.
Thấy dãy số lạ, An Dật hơi nghi hoặc bấm tiếp: “Alô? Ai vậy?”
“Là tôi.” Giọng nói nhã nhặn lười nhác truyền tới.
“Ngại quá, anh gọi nhầm số!” An Dật lập tức bóp mũi nói một câu, sau đó cấp tốc dừng cuộc gọi.
Sau đó qua vài giây, dãy số vừa nãy lại gọi tới nữa.
An Dật vốn dĩ muốn giả lơ, thế nhưng tiếng chuông di động cứ hát bài “Hồ lô hóa” thật sự khiến tỷ lệ quay đầu lại vô cùng cao, thế là hắn buộc lòng phải tiếp máy.
Không đợi hắn mở miệng, đối phương ngay lập tức kêu tên hắn trước tiên: “An Dật, đừng giả bộ.”
An Dật lẩm bẩm một tiếng: “Chào giám đốc, có việc gì sao?”
“Đến bãi đậu xe của công ty ngay bây giờ.” Trần Trăn nói.
“Tôi về đến nhà rồi.” An Dật ngang nhiên nói dối.
“Tiểu Phiến Tử, đùa à, tôi thấy cậu đứng ở ban công lầu 3 rồi.” Trần Trăn ha ha cười thành tiếng.
“Bây giờ là thời gian tan tầm.” Nếu nói dối đã bị lộ, thì An Dật cũng không giả bộ nữa.
“Chút nữa tăng ca, cậu có tới hay không?” Trần Trăn không nhẹ không nặng nói một câu.
“. . . . . .” An Dật do dự một hồi vẫn không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của tiền tài, “Được rồi. . . . . .”
Sau khi An Dật cúp điện thoại thì thấy Hạ Vũ đang nhìn hắn với vẻ mặt đồng tình: “Haizz, Trần giám đốc quả nhiên không phải là người dễ đối phó. Y gọi cho cậu chắc muốn cậu ở lại tăng ca chứ gì?”
An Dật gật đầu ấp úng: “Coi là vậy đi. . . . . .”
Hạ Vũ: “Vậy cậu đi nhanh nhanh đi, đừng để y bắt thóp.”
An Dật một bên gật đầu với Hạ Vũ, một bên ở trong lòng lệ bôn — Mẹ nó thóp đã bị tên ma đầu kia bắt từ lâu rồi!
Chậm chậm chạp chạp đi tới bãi đậu xe ở tầng ngầm, liền nhận ra chiếc xe thể thao của Trần Trăn.
An Dật đương nhiên biết rõ, bởi vì hắn đã từng thèm muốn chiếc xe này lâu rồi.
Trần Trăn thấy hắn tới đây, hoàn toàn không che dấu ý cười trên mặt: “Lần này coi như cậu nghe lời.”
An Dật bĩu môi, không nói lại.
“Giám đốc, anh muốn tôi tăng ca làm gì?” An Dật rất có lòng phòng bị đối với y.
Trần Trăn mở cửa xe, ý bảo hắn đi lên: “Đi theo tôi đến một nơi.”
An Dật vừa nghe vội vàng tuyên bố: “Thiếu gia tôi mặc dù rất yêu tiền, nhưng mà tôi sống rất có nguyên tắc!”
Trần Trăn buồn cười nhìn hắn: “Nguyên cái gì tắc?”
An Dật ngẩng đầu ưỡn ngực trả lời: “Chính là không uống rượu cùng, không nói chuyện cùng, không ngủ cùng!”
Trần Trăn nghe xong không nhịn nổi phì một tiếng bật cười.
An Dật nhìn hắn: “Anh cười cái gì?”
Trần Trăn: “Không có gì, tôi biết cậu không phải tiếp viên. Cậu không cần giống con gà đông lạnh nhắc nhở tôi.”
An Dật: “. . . . . . Tiếp em gái anh!”
Trần Trăn phớt lờ, rồi kéo hắn lên xe, sau đó khóa cửa xe lại.
Không đợi An Dật chống cự, Trần Trăn đã đè hắn lên trên cánh cửa, cúi đầu, giọng nói trầm thấp: “Cậu gợi lên ham muốn chinh phục của tôi.”
An Dật lưng dựa vào cửa xe, trợn mắt nhìn Trần Trăn, sau đó bắt đầu chống cự giãy dụa: “Chinh phục ông nội anh, lão tử không muốn làm cơ!”
Trần Trăn mỉm cười, nụ cười kia tràn đầy suy nghĩ: “Tưởng tôi không dám cưỡng cậu hay sao?”
“Nếu anh dám, tôi sẽ gϊếŧ anh!” Trong mắt An Dật bắt đầu có chút hoảng sợ.
E là dọa sợ sẽ hết vui.
Trần Trăn nghĩ như vậy đồng thời cũng buông An Dật ra, lập tức khôi phục lại khuôn mặt bình thường khi nhìn An Dật: “Theo tôi đi uống rượu.”
An Dần vẫn còn chưa hoàn hồn lại từ sợ hãi vừa rồi, một hồi lâu sau hắn tỉnh lại mới phát hiện Trần Trăn đã bắt đầu khởi động xe, chuẩn bị đi.
“Tôi không theo anh đi uống rượu đâu!” An Dật lòng còn sợ hãi nhìn Trần Trăn, a a kêu gào.
“Tăng cho cậu gấp đôi tiền lương.” Trần Trăn có cả đống biện pháp khiến hắn thỏa hiệp.
“Giám đốc, anh việc riêng lấy tiền công.” An Dật liếc mắt lườm y.
“Cậu quản được sao?” Trần Trăn hời hợt hỏi lại.
“. . . . . .” Trong lòng An Dật cực kỳ phẫn nộ. Người này tuyệt đối chính là tên đàn ông thối nát nhất hắn từng biết!