Chương 4
– Đi trễ
Sáng, khi chuông báo thức vang tới lần thứ 7, An Dật cuối cùng cũng mơ mơ màng màng mở mắt.
Mỗi ngày đến khi đi làm, hắn bao giờ cũng phải chờ cho thời gian gần trễ mới chịu dậy.
Nếu không tuyệt đối sẽ không dậy nổi.
May mà thời gian công ty quảng cáo làm việc hơi trễ một chút, bằng không An Dật từ nhỏ vốn đã như thế sẽ xác lập nên một kỷ lục đi trễ mới.
Thật không may, lần này An Dật lại nằm ở trên giường thêm vài phút, vậy nên An thiếu gia mới thực đau khổ đối mặt với tình huống có thể sẽ đi trễ. hắn phát huy sức bật chạy nước rút tiềm ẩn trong cơ thể, cầm một bịch sữa nhét vào trong cặp, rồi lao ra khỏi nhà trọ chạy như điên tới ga tàu điện ngầm.
Chú bảo vệ ở ga tàu điện ngầm từ lâu đã không còn xa lạ gì với An Dật, bởi vì nếu mỗi ngày bạn đi làm, đều nhìn thấy một chàng trai trẻ liều mạng chạy theo tàu điện ngầm, bạn không muốn nhớ kỹ người đó cũng khó.
“Cậu nhỏ, lại một buổi sáng tràn trề sinh lực nha! Cố lên!” Chú bảo vệ gửi cho hắn một nụ cười cổ vũ.
Nhưng mà lần này An Dật không đếm xỉa gì đến ông.
“A a a a a — Tàu điện ngầm mày đợi tao một chút! Kháo!” Khó khăn lắm mới chạy đến bên cạnh tàu điện ngầm, kết quả cửa trên đó đã đóng, còn thiếu có hai bước nữa, An Dật vẫn không bắt kịp.
Nhìn đồng hồ, An Dật gấp đến độ muốn nhảy dựng lên.
Buổi sáng ở công ty quảng cáo Blue Island, thời gian mà mỗi tầng mỗi khu kiểm tra thẻ đều không giống nhau.
Tỷ như ở chỗ An Dật, nơi tầng 3, qua 9 giờ là coi như tới trễ, tiếp đó lấy mỗi một phút đi trễ sẽ khấu trừ 2 nguyên làm phương thức nghiêm phạt.
Nếu không có lý do mà đi trễ một tiếng, vậy sẽ xem như là đi trễ nghiêm trọng. Đểm thành tích sẽ biến thành con số 0.
Vất vả đợi đến lúc có tàu điện ngầm kế tiếp, nhưng kết quả bên trong lại có rất nhiều người.
Nếu là bình thường, thì An Dật chắc chắn sẽ không chen chúc mà đi.
Thế nhưng bây giờ khái niệm thời gian chính là tiền tài cứ không ngừng hóa lớn trong đầu hắn, vì vậy hắn liều mạng mà lách vào bên trong.
“Thật ngại, có thể nhích qua một chút để tôi đi lên không?” Đối với bà dì có thân hình khá đầy đặn đang đưa lưng về phía hắn, An Dật thân thể mảnh khảnh bị áp lực không nhỏ.
Chỉ cần bà dì này dịch người qua, An Dật chắc chắn có thể bị đè xuống dưới. Bởi vì hai chân hắn vừa vặn để ở trên cạnh cửa.
Lúc cửa sắt nơi đó đóng lại, cả người An Dật suýt chút nữa dán luôn trên cửa.
Qua hơn 10 phút chuyển động chen chúc trong đám người, cuối cùng An Dật cũng được giải thoát.
Nhưng mà mới vừa xuống khỏi tàu điện An Dật căn bản không có thời gian để mà thở, lại bắt đầu cắm cổ chạy như điên.
Lúc này hắn hoàn toàn không cố giữ hình tượng nữa, chạy ào vào cửa lớn công ty, bình thường đều đến quầy tiếp tân chào hỏi mấy MM, nhưng hắn lúc này triệt để bỏ qua mấy thứ đó, chạy thẳng tới thang máy.
Vừa khéo, cửa thang máy chuẩn bị đóng lại.
An Dật chưa thấy người đã nghe tiếng, vội vàng kêu to: “Đợi một chút!”
May là đồng nghiệp trong thang máy nghe được tiếng hắn, vì vậy mở cửa ra.
Vọt vào trong thang máy, An Dật thở không ra hơi dùng hai tay chống đầu gối, khom lưng thở hổn hển: “Ấn giùm lầu 3, cám ơn. . . . . .”
“Lầu 3?” Vị đồng nghiệp kia mở miệng, “Đó không phải phòng kế hoạch thiết kế sao?”
An Dật vật còn đang thở dốc: “Đúng đúng. . . . . . Làm phiền anh ấn nhanh lên . . . . . . “
“Cậu đi trễ.” Nghe câu đó, An Dật lúc này mới phản ứng lại, sao giọng nói này nghe quen tai vậy ta, hình như trước đó không lâu có nghe qua rồi. . . . . . ?
Kết quả khi hắn ngóc đầu lên thì thấy Trần Trăn đang cười sâu xa.
“Giám đốc sớm. . . . . .” Không phải chứ . . . . . . Sao lần nào gặp vị Trần giám đốc này hắn cũng luôn xúi quẩy như vậy nha? !
Lần trước thiếu chút nữa bị nhốt luôn trong WC, lần này là đến muộn bị trừ tiền!
An Dật cảm thấy bát tự của hắn và Trần Trăn nhất định tương khắc.
Trước đây hắn chưa bao giờ gặp vị đại thần này trong thang máy nha, sao lần này lại trùng hợp ngẫu nhiên gặp nhau thế này? !
Sau này An Dật qua đắn đo suy nghĩ, rút ra kết luận, hôm đó chắc chắn Trần giám đốc đã uống lộn thuốc trước khi đến công ty.
Bởi vì thời gian lầu 9 quét thẻ là lúc 10 giờ.
So với lầu 3 trễ hơn một tiếng.
Mặc dù An Dật thường xuyên trễ giờ đến công ty, nhưng cơ bản rất ít khi đi trễ vượt quá nửa tiếng.
Vì thế tạo thành tình huống hắn từ trước tới nay không có cơ hội gặp Trần giám đốc ở thang máy.
Khoảng thời gian ngắn ngủn trong thang máy này, Trần Trăn tổng cộng hỏi hắn 3 vấn đề —
“Tại sao lại đi trễ?”
“Ý thức về thời gian của cậu để ở đâu?”
“Hôm qua đã làm xong bảng mục lục chưa?”
Đối với hai vấn đề trước, An Dật còn giả ngu giả ngốc cho qua chuyện, vấn đề cuối cùng hắn có vẻ rất có tinh thần: “Làm xong rồi! Hôm qua trước khi rời khỏi công ty tôi đã đem tới văn phòng của anh rồi.”
“Văn phòng của tôi?” Trần Trăn nghi hoặc, bình thường sau khi tan tầm, văn phòng của y luôn ở trong trạng thái đóng cửa.
An Dật: “Nga, ngại quá, tôi còn chưa nói hết — là đưa tới bàn thư ký trước cửa văn phòng.”
Trần Trăn: “. . . . . .”
Tiếp đó cửa thang máy mở ra, An Dật ngay lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng lưng An Dật, đôi mắt sâu xa của Trần Trăn hiện lên một chút ánh sáng gian xảo.
Ước chừng đến muộn 27 phút, An Dật nghĩ tới việc bản thân tổn thất 54 đồng tâm tình liền buồn bực.
Nói thế nào thì cũng là tiền một ngày ăn cơm dư xài của hắn.
May mắn là, tổ trưởng Lô Du và phó tổ trưởng Từ Văn Quân của bọn hắn đã tới tầng 9 chuẩn bị họp rồi.
Bằng không tránh không khỏi bị lần lượt nghe mắng.
“Lại ngủ quên?” Hạ Vũ pha cho hắn chén trà nóng.
An Dật chạy muốn nhũn chân, cả người ngồi phịch ở trên ghế giống hệt bộ dạng chỉ còn nửa cái mạng: “Không đuổi kịp tàu điện ngầm, bằng không sẽ không đi muộn.”
Hạ Vũ bóp chân đấm lưng giúp hắn thuận khí.
Vài phút trôi qua.
“Được rồi, A Vũ. Sáng nay tôi hi sinh rất lớn nha, bị cậu sỗ sàng.” An Dật vẻ mặt hưởng thụ nói.
Hạ Vũ tức giận khinh thường nhìn hắn: “An Tiểu Dật, tôi đã thấy rõ con người cậu, là cái đồ đem trong ngoài bất nhất phát huy đến mức tận cùng.”
An Dật ha ha hai tiếng: “Cám ơn lời khen ~”
Hạ Vũ cũng cười ha ha hai tiếng theo hắn: “Mau mau làm Case của cậu đi, coi chừng hôm nay lại làm thêm giờ.”
An Dật: “Đừng có rủa tôi, mục tiêu hôm nay của tôi là nhất định phải tan tầm đúng giờ!”
Hạ Vũ: “. . . . . . Mục tiêu thật là nhỏ bé.”
An Dật: “Tôi khinh cậu.”
Hạ Vũ: “Oa yêu, nổi điên rồi. An Tiểu Miêu tạc mao.”
An Dật: “Tạc mao em gái cậu!”
Cường Thụy người Mỹ ở bên cạnh, dùng tiếng Trung không được lưu loát nói: “Vũ, cậu cũng đừng trêu chọc Dật nữa. Tôi xem cậu ấy gần đây phạm số đào hoa, cậu nên tránh xa cậu ấy ra thì tốt hơn.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
An Dật: “! ! !”
An Dật vừa nghe xong liền vội vàng bỏ mặc Hạ Vũ, vọt tới bên người Cường Thụy, hai mắt lóe sáng hỏi: “Mễ Tử Cường, anh nói thật hả? An thiếu gia tôi thật sự có số đào hoa?”
“Làm ơn gọi tôi là Cường Thụy!” Cường Thụy không thể không trợn mắt, “Tin mắt nhìn người của tôi đi, cậu gần đây thật sự có số đào hoa.”
An Dật có vẻ rất hưởng thụ: “Mễ Tử Cường, mặc dù ngày thường tôi không tin cái gọi là bói toán của anh, bất quá lần này tôi thật sự tin anh ngar!”
Cường Thụy: “. . . . . .”
Hạ Vũ đứng một bên tỏ vẻ thông cảm: “Đừng chấp An Tiểu Miêu, cậu ấy vừa mở miệng gọi người thì đều tiện như vậy.”
An Dật liếc xéo Hạ Vũ: “Em gái cậu, dám nói xấu tôi trước mặt tôi!”
Hạ Vũ nhún nhún vai, tỏ vẻ không có ý kiến gì.