Nệm là loại bông vải được làm thủ công êm ái, bên trong là lò xo cao sáu vòng, co giãn vô cùng tốt. Thành Vân
nảy lên trên giường giống như đang đi trên thuyền. Sau khi người cô nảy hai cái Chu Đông Nam liền đè lên.
“Không đâu.” – Anh nói.
Nét mặt Thành Vân vô cảm. Cô im lặng, nhưng Chu Đông Nam vẫn giống như muốn cô phải trả lời, nói: “Tôi sẽ không biến thành giống như anh tôi.”
Lúc anh nói lời này, mắt chẳng hề nhìn về phía Thành Vân, mà nhìn vào cơ thể cô. Thành Văn vẫn còn mặc bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, nằm trên giường, đường cong thân thể phơi bày rõ trong ánh mắt chiếu từ trên xuống của Chu Đông Nam. Cô cũng không nhúc nhích, để mặc cho anh nhìn. Một hồi lâu sau Chu Đông Nam nhấc tay sờ lên. Thành Vân cho rằng anh định sờ vào ngực cô, nhưng cuối cùng tay của anh lại đặt lên chỗ dạ dày cô. Bàn tay to lớn như thế nhưng động tác lại nhẹ nhàng vô cùng.
Tay của anh quá nóng, lớp vải lụa kia quả thật có mà như không, nhiệt độ của anh trực tiếp truyền thẳng đến làn da cô.
“Còn đau không?”
Thành Vân nói: “Còn đau hay không thì sao?”
Chu Đông Nam nhìn vào mắt cô, giọng nói điềm nhiên như không: “Đau thì phải đến bệnh viện khám.”
Thành Vân nhìn chằm chằm vào mắt anh nói: “Hết đau rồi.”
Chu Đông Nam bỏ tay ra, cúi người hôn nhẹ lên mặt cô. Hôn xong anh liền kề vào nửa bên mặt cô nói: “Không đau thì làm việc khác.”
No ấm sinh dâʍ ɖu͙©, người xưa nói quả thật không sai. Thành Vân im lặng, tóc cô tản ra, để lộ vầng trán cao, phối hợp với đôi lông mày đen dài và đôi môi thật mỏng, thậm chí trông có vẻ khí khái.
Chu Đông Nam từ từ giơ tay lên ve vuốt nửa bên mặt cô, lúc chuyển đến khóe môi thì Thành Vân lại mở miệng ra lập tức ngậm lấy ngón tay anh.
Ai còn chịu được thế này nữa chứ.
Chu Đông Nam nhanh chóng rút tay ra, bắt đầu tìm lối vào của bộ đồ ngủ. Bàn tay thô ráp của anh lướt qua bắp đùi của Thành Vân, Thành Vân nhột đến mức cười lên.
Buổi trưa vừa tắm xong, cơ thể Thành Vân sạch sẽ và trơn láng mang theo mùi hương sữa tắm và kem dưỡng da. Chu Đông Nam sờ làn da nhẵn nhụi vẫn cảm thấy không thỏa, đầu còn cọ tới cọ lui trên người Thành Vân mà hít hà, khiến Thành Vân vỗ vào đầu anh: “Anh là chó sao?”
Chu Đông Nam không đáp lời, anh thẳng người lên, quỳ trên người cô bắt đầu cởi dây nịt. Cởϊ qυầи jeans ra bên trong còn có chiếc qυầи ɭóŧ. Nhưng nơi căng phồng bên dưới của anh đã thấy rất rõ. Khác với ngày đó, lần này trời còn chưa tối. So sánh với ánh sáng lạnh lẽo của chiếc tivi thì ánh nắng chiều càng trí mạng hơn. Chu Đông Nam cởϊ qυầи mình ra, chân của anh như tỏa sáng óng ánh trong ánh nắng chiều màu cam.
Thành Vân hơi ngẩn ngơ, cô giơ tay lên kéo chiếc áo thun có nón của anh, muốn cởi ra giúp anh. Nhưng Chu Đông Nam giống như đã không nhịn được nữa, anh nắm lấy cổ tay cô kéo ra hai bên, lại nhấc chân giạng qua người Thành Vân. Đúng lúc đó nơi giữa hai chân anh kề lên bụng cô, cô nhạy cảm
thấy được làn da nơi đó rất mịn. Giờ phút này nó còn thỉnh thoảng co lại.
Chu Đông Nam cởϊ qυầи lót cô ra, nhìn vào tổ mật, sau đó điều chỉnh tư thế mình lần nữa. Anh không lập tức thẳng tiến mà nhẹ nhàng cọ qua cọ lại ở bên ngoài. Động tác của anh dũng mãnh hơn lần trước nhưng lại thêm phần ôn hòa.
Thành Vân giật mình, đây thật là trí mạng mà. Sự ôn hòa của Chu Đông Nam dần dần khiến Thành Vân cảm thấy nôn nóng. Nhưng cô lại không muốn biểu hiện ra, bởi vì Chu Đông Nam đang nhìn cô. Lần này anh không vùi đầu vào nửa bên mặt cô mà chống hai tay nhìn vào mặt cô từ trên cao không hề chớp mắt.
Dường như cô đang tính toán sức lực, nhưng anh thì không. Vẻ mặt Chu Đông Nam không thay đổi, khuôn mặt bởi vì tìиɧ ɖu͙©
thôi thúc mà càng ngăm đen hơn, môi khẽ nhếch lên, hơi thở nặng nề nhưng lại đều đặn, bên dưới cũng lên lên xuống xuống theo hơi thở anh.
Đây là lần thứ mấy mà anh đã có nhận thức như vậy rồi? Anh biến cơ thể cô thành một ống khóa và nơi thô to mạnh mẽ của anh là chìa khóa, anh không vội hưởng lạc mà chỉ nhẫn nại thử nghiệm từng lần một. Đôi mắt đen láy của anh giống như cỗ máy tinh vi nhất, cứ nhìn cô chằm chằm chẳng mảy may
thay đổi.
Đôi chân Thành Vân bắt đầu lay động khe khẽ. Một khắc
trước, cửa ngõ của cô còn kín mít. Khóa vừa mở ra, cả người cô đều phơi bày. Thành Vân không hề phòng bị. Căng thẳng, địch ý, phản kháng, lạnh lùng… tất cả, tất cả đều biến mất hết. Cô rên lên một tiếng yếu ớt, đỉnh đầu ngẩng cao, hai tay nắm chặt lấy chiếc áo thun có nón của Chu Đông Nam.
Người phụ nữ đã bỏ xuống mọi thứ khác, hoàn toàn đắm chìm vào khoái lạc mà tìиɧ ɖu͙© mang đến. Ông trời luôn cho tình ái một thế giới phong kín. Khi ham muốn dâng lên, thế giới hình thành, ham muốn hết, thế giới sụp đổ.
Vào lúc này đây, thế giới này là căn nhà trống trải của Thành Vân. Ở đây ngoại trừ du͙© vọиɠ ra thì mọi thứ đều trống rỗng, ngoại trừ du͙© vọиɠ ra thì mọi thứ đều là giả dối. Không có gì khăng khít hơn hai người đang ôm nhau trên giường. Cơ thể sẽ không lừa gạt người ta.
Phụ nữ giống như đóa hoa tường vi nở rộ, cánh hoa mở ra nhưng không phải đẹp lộng lẫy. Còn cô đẹp theo kiểu khác, nó thê lương, nóng bỏng và sâu sắc hơn.
Anh luôn cảm giác rằng mắt cô luôn ươn ướt, nhưng cô luôn nghiêng đầu đi không cho anh nhìn rõ. Bàn tay trên lưng anh không chỉ bám víu, kiểu dùng sức của cô giống như là muốn xé nát anh ra. Tình cảm của cô quá tràn trề, chỉ vô tình vén lên một góc cũng khiến người ta khó có thể chống đỡ.
Chu Đông Nam chăm chú nhìn vào mặt cô, chỉ trong thoáng chốc như vậy anh đã lạc lối. Lạc lối đến mức thậm chí anh quên mất du͙© vọиɠ của bản thân mình. Nhưng ngay sau đó anh lại nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của cô đều là do anh đem lại thì liền cắn chặt răng đưa người tiến vào.
Ánh nắng chiều chiếu lên cơ thể cô, khiến hình ảnh cô lên xuống càng thêm rõ ràng, giống như một chiếc thuyền không người đang trôi nổi trong bể dục.
Chu Đông Nam nhịn mãi đến giờ cũng đã là cực hạn. Anh rên lên một tiếng, bắt đầu dồn dập di chuyển hông mình.
Trong thế giới yên tĩnh có tiếng thở hổn hển, nơi sâu hơn còn có tiếng nước róc rách. Rèm cửa sổ mở rộng, bên ngoài là ánh tà dương đỏ như máu. Thân thể cô cũng thành màu ửng đỏ. Lần đầu tiên anh nhìn thấy rõ ràng cơ thể cô dưới ánh sáng như thế, anh chìm sâu vào si mê. Không biết sự nhẫn nại từ đâu mà có, thế nhưng giữa chừng anh lại rút ra khỏi cơ thể cô. Ra giường ướt đẫm nhờ công lao của anh lẫn của cô.
Anh đột ngột rút ra khiến cô không nhịn được khẽ rên lên, đồng thời tay níu lấy anh càng dùng sức hơn, không cho anh rời đi dẫu chỉ một chút. Chu Đông Nam bị cô ép cúi thấp người, Thành Vân mở mắt ra, anh nhìn người gần trong gang tấc liền hôn xuống.
Ánh mắt cô có một kiểu đoạn tuyệt khó mà tả được, anh nhìn thấy vẻ mặt này của cô, lại ngoan ngoãn trở về. Trong chuyện tìиɧ ɖu͙©, đàn ông giỏi nhất chính là biết rõ cơ thể mình. Bản thân Chu Đông Nam lại càng như thế. So với trước đây, lần này anh đã thành thạo hơn, điều này khiến anh có thể phân chia tinh lực mà suy nghĩ đến người phụ nữ bên dưới.
Tay anh vuốt ve cơ thể cô, lúc thì mơn trớn, lúc thì sờ nắn, lúc thì nhanh, lúc lại chậm. Ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn mặt cô, xem cô có thể bị hành động ngẫu nhiên nào đó của anh trêu chọc mà cất tiếng hay không.
Dù vậy, bên dưới anh vẫn duy trì nhịp điệu, giống như một động cơ nhỏ chạy bằng điện, trừ phi đóng công tắc, nếu không sẽ mãi không ngừng.
Lần này làm rất lâu, lâu hơn cả hai lần trước. Làʍ t̠ìиɦ lâu khiến Thành Vân cảm thấy khát khô,
không hề có kiểu mà trong Tào Quế luận chiến nói: Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt. (1)
(1) Tiếng trống thứ nhất thì lòng quân hăng hái, tiếng thứ hai thì giảm xuống, tiếng thứ ba thì hết cả hăng hái.
Cơ thể cô giống như một hố đen có lực hút vô hạn, gần như nó muốn hút cạn anh. Gần bốn mươi phút sau, Chu Đông Nam không kiên trì được nữa. Trong quá trình anh đã nhịn nhiều lần, đến bây giờ không nhịn nổi nữa. Trong cái liếc mắt cuối cùng anh nhìn cô mang theo biểu cảm hiếm có. Anh có phần không cam lòng, rốt cuộc cắn chặt răng gầm lên, trút ra hết toàn bộ.
Thế giới mà ông trời tạo nên cho họ đã sụp xuống, tất cả đều kết thúc.
Thành Vân ngửa mặt nhìn trần nhà, không biết là đang nghỉ ngơi hay là đang hồi tưởng. Chu Đông Nam nằm trên người cô, đầu đầm đìa mồ hôi, không ngừng thở dốc. Anh giơ tay lên chạm vào mặt cô, bàn tay to lớn che hết nửa khuôn mặt, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn làn da láng mịn kia.
“Em thật đáng sợ…” – Anh nói.
Thành Vân nhắm mắt lại, cũng đang thở hổn hển, nghe thấy lời của Chu Đông Nam, cô nói: “Không phải là có độc sao?”
Chu Đông Nam yên lặng một
lúc, dường như đang suy nghĩ đến câu hỏi, cuối cùng anh nói: “Không, khi đó tôi nói sai rồi.”
Thành Vân nói: “Anh nói không sai.”
Giọng điệu cô chẳng mang theo chút tình cảm nào. Chu Đông Nam trở mình, chống bên người Thành Vân lần nữa.
Thành Vân mở mắt ra, lúc này thật sự có chút kinh ngạc, cô nhướng mày: “Nữa hả?”
Nói xong chính cô cười khẩy trước: “Chu Đông Nam, đừng thể hiện.”
Chu Đông Nam không để ý đến vẻ châm biếm của cô. Anh chỉ quỳ như thế cúi đầu nhìn cơ thể cô. Nhìn một hồi liền từ từ giơ tay lên, giống như một tín đồ ngoan đạo mơn trớn từng nơi trên cơ thể cô. Tay anh nhẹ nhàng như lông vũ, mỗi một cái đυ.ng chạm đều giống như thưởng thức, lại giống như dọn dẹp, giúp cô quét đi hết tất cả bụi bặm.
Môi Thành Vân run run. Chu Đông Nam vuốt ve những hai lần mới dừng lại. Anh kề lại gần Thành Vân khẽ nói: “Tôi nói sai rồi, không có độc.”
Cơ thể sẽ không gạt người. Hơi thở anh phả lên mặt Thành Vân còn lưu lại một chút mùi mì bò kho. Dường như Thành Vân không muốn nói thêm gì, cô quay đi cuộn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Đông Nam ôm cô ở phía sau. Bắp đùi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh quấn lấy người dưới của cô, thay đổi nhiều tư thế đến tận khi ôm trọn cả người cô mới dừng lại.
Mây đỏ chỉ còn một góc, vở kịch đã hạ màn, mặt trời cũng rời khỏi nhà hát. Hai người đều có kiểu lười biếng như đã ăn quá no, Thành Vân đưa lưng về phía Chu Đông Nam không nhúc nhích giống như đã ngủ.
Bọn họ không thắm thiết, khăng khít như những đôi tình nhân, chỉ kề sát vào nhau đến khi khoảnh khắc màn đêm buông xuống.
“Tôi phải đi đây.” – Chu Đông Nam nói.
Thành Vân không trả lời, Chu Đông Nam kề đến tai Thành Vân, nói lại lần nữa: “Tôi phải đi đây.”
Thành Vân vẫn im lặng như cũ. Chu Đông Nam thở dài ngồi dậy. Anh rút hai tờ trong hộp khăn giấy ở tủ đầu giường, lau sơ người mình, sau đó bắt đầu mặc quần vào.
Mặc quần áo xong, Chu Đông Nam đi đến cửa, trong nhà không bật đèn, hiện tại đã tối đen. Có điều anh vẫn mở to mắt
thích ứng với bóng tối trong nhà. Anh tìm được giày, mang vào xong nhưng không rời khỏi nhà ngay lập tức. Anh đứng ở cửa hồi lâu, quay đầu nói với người nằm trên giường: “Thành Vân, sau hôm nay tôi sẽ đi tìm em.”
Anh từng nói với cô, anh sẽ không đi tìm cô, nhưng sau hôm nay, anh sẽ tìm.
Chu Đông Nam nói xong thì định bỏ đi, nhưng mới vừa mở cửa ra, dường như anh chợt nhớ đến gì đó liền quay lại, đi đến bên chiếc bàn, cất chai kem dưỡng da tay vào túi,
rồi mới rời đi.
Anh không chờ Thành Vân trả lời. Cho dù chờ được cô trả lời cũng chẳng sao cả. Điều này hai người họ đều biết. Câu trả lời của cô và quyết định của anh là hai việc khác nhau.
Người đã bỏ đi, trong nhà lại rơi vào cảnh tĩnh mịch lần nữa. Tuy lúc vừa rồi anh còn ở đây cũng không ai nói chuyện, nhưng lại khác với bây giờ. Thành Vân kéo một góc chăn đắp lên thân thể trần trụi, nằm mãi đến tận khuya.