Chương 33

Thành Vân cất bước đi vào một khu dân cư. Cô không muốn nghiên cứu xem rốt cuộc vì sao mình lại nhớ rõ ràng địa chỉ kia, ngõ phố kia, con đường kia như vậy. Thậm chí lầu nào, đơn nguyên

gì, tầng mấy… Cô đều nhớ rõ hết tất cả.

Ven đường có một chợ nông sản, vì ngày tết nên tấp nập hơn bình thường. Khách ra ra vào vào đều xách rất nhiều túi để chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu cho bữa cơm tất niên.

Sau chợ là một khu dân cư. Vùng này chẳng hề sầm uất, tất cả nhà lầu đều là nhà tập thể cũ, cao nhất là sáu bảy tầng, không có thang máy. Nhà cửa chằng chịt không đồng đều, niên đại xưa cũ, rất nhiều biển hiệu của khu nhà và nóc lầu đều bị mất.

Thành Vân tìm rất lâu mới thấy được khu nhà A Nam nói. Đứng bên cạnh khu nhà, Thành Vân không lên lầu ngay mà là ở dưới lầu ngước cổ lên đếm số tầng. A Nam nói anh ở tầng bốn, số nhà 406. Bản thân Thành Vân cũng từng ở loại nhà tập thể này, cô biết rất rõ cấu tạo của khu nhà. Đếm một lát cô đã tìm được nhà A Nam.

Thành Vân vừa ngước cổ nhìn vừa bước đi, kết quả không cẩn thận suýt nữa vấp ngã. Cô cúi đầu, nhìn thấy một cây pháo hoa đã đốt xong nằm ngang trên mặt đất. Cô đá văng pháo hoa đi, hít sâu vào một hơi rồi đi lên lầu.

Trong hành lang rất tối cũng rất chật, có rất nhiều đồ đạc không sử dụng chất ở trong góc, trên đó phủ một lớp bụi thật dầy. Vách tường hành lang cũng rất bẩn, nhưng không phải là loại bẩn vì có người bôi vẽ lên mà là bẩn theo thời gian.

Mỗi một món đồ đều mang theo dấu ấn thời gian nhưng kết cuộc của nó lại khác nhau. Có người ra sức chăm nom thì món đồ đó sẽ có được vẻ lắng đọng tao nhã. Mà ngược lại thì giống như ở đây, đầy dơ bẩn và mục nát.

Thành Vân mắt nhìn thẳng, chăm chú đi lên. Lúc lên đến lầu bốn, Thành Vân đứng ở đầu hành lang một hồi. Không biết là hiệu quả cách âm quá tốt hay là nơi này không có ai ở, cả tầng lầu đều yên lặng, yên lặng đến mức Thành Vân có thể nghe rõ tiếng hô hấp của mình. Sau khi cô đứng ở đầu cầu thang quan sát rồi mới rẽ vào lối hành lang. Đi vài bước cô nhìn thấy một cánh cửa bình thường. Thành Vân không chuẩn bị tâm lý gì nữa, giơ tay lên gõ ngay.

Ba tiếng vừa nhẹ vừa nhanh. Trong nhà không có tiếng động nào. Cô cau mày lại gõ thêm vài cái, vẫn không có động tĩnh. Không có ở nhà à? Thành Vân quay người dựa vào vách tường bên cạnh cửa. Cô lấy gói thuốc trong túi ra, châm một điếu. Trên hành lang không có cửa sổ, tuy là ban ngày nhưng rất tối.

Thành Vân rít một hơi thuốc, cúi đầu nhìn mũi giày da. Cô khẽ nhúc nhích chân, quét một lớp bụi trên đất, nhìn chằm chằm vòng tròn chân cô mới vẽ lung tung trên đất đến ngẩn người.

Lúc Chu Đông Nam về nhà đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Bóng dáng cô gái giống như một tờ tranh dán màu đen, góc cạnh rõ ràng. Thành Vân đang trong cảnh giới xuất thần, hoàn toàn quên mất mình, thế cho nên cô chẳng hề biết có người đến.

Chu Đông Nam cũng chỉ ngẩn ngơ nhìn Thành Vân trong thoáng chốc, sau đó đi đến lấy chìa khóa ra mở cửa. Ổ khoá nằm ở bên cạnh Thành Vân, khi anh đưa tay đến khiến Thành Vân hoảng sợ giật mình. Nhìn kỹ lại đã thấy Chu Đông Nam tra chìa vào ổ, anh vừa vặn chìa vừa đưa mắt nhìn nhau với Thành Vân.

Thành Vân thẳng người dậy, hai người chăm chú nhìn nhau. Cô định cất lời nhưng không biết nên nói gì. Thời gian ngẩn người quá dài khiến đầu óc cô phản ứng chậm đi.

Chu Đông Nam mở cửa ra nói: “Vào đi.”

Đi vào. Không đi vào. Không đi vào sao? Chỉ đi vào thôi mà. Thành Vân tỉnh lại.

“Anh đã đi đâu?”

Chu Đông Nam giơ giơ tay không cầm chìa khóa lên. Lúc này Thành Vân mới thấy tay anh xách vài túi nylon, bên trong đầy khoai tây và dưa leo. Anh nói: “Tôi đi chợ mua chút thức ăn.”

Thành Vân ngớ ra. Chu Đông Nam mở rộng cửa, nói với Thành Vân: “Vào thôi.”

Nhà anh nằm ở bên rìa, hướng Nam, dù trời âm u cũng sáng hơn trong hành lang. Nhưng Thành Vân giống như đang tính toán sức lực, không nhìn sang đó.

“Em không muốn vào à?” – Chu Đông Nam hỏi.

Thành Vân đấu tranh, không nói muốn cũng không nói không muốn. Thành Vân vẫn cho rằng, dù Chu Đông Nam si tình ôm suy nghĩ viển vông đến Bắc Kinh tìm cô thì cũng chỉ là nhất thời xung động mà thôi. Tuy lúc Chu Đông Nam nói rõ trong điện thoại rằng anh không đi, cô vẫn kiên trì giữ ý kiến của mình như cũ. Nhưng đến hôm nay cô lại phát hiện không đúng như vậy.

Có một số việc không cần giải thích nhiều, chỉ cần một hình ảnh là đã đủ hiểu – Chu Đông Nam giơ túi nylon trong tay lên nói với cô: “Tôi đi chợ mua chút thức ăn.” – Nắng ấm mùa hè, tuyết rơi mùa đông. Anh tự nhiên đến mức giống như chân lý kia, khiến ngay cả ý nghĩ phản bác Thành Vân cũng không có.

Chu Đông Nam thấy Thành Vân im lặng rất lâu, anh thầm thì một câu: “Đừng đứng nữa, bên ngoài rất lạnh.” Rồi anh đưa tay đến lôi thẳng Thành Vân vào nhà.

Cửa đóng lại, Thành Vân đã lấy lại tinh thần. Người đã đi vào rồi mà lại đi ra nữa thì trông có phần giả tạo. Thành Vân bĩu môi nhìn bóng lưng Chu Đông Nam. Sau khi anh vào nhà liền mang thức ăn vừa mua đi cất, Thành Vân đi một vòng trong nhà.

Nhà rất nhỏ, chỉ có một phòng, chừng bốn mươi mét vuông. Phòng bếp nằm bên tay phải cửa vào, vô cùng chật hẹp. Trong nhà không có vật gia dụng gì đáng kể, có một chiếc bàn nhỏ, một băng ghế, trên bàn có một chiếc bát ăn xong còn chưa rửa.

Nhà rất cũ, quét dọn thế nào cũng không sạch. Thử nghĩ nhà của một người đàn ông độc thân đến thủ đô đi làm thì sạch sẽ được bao nhiêu chứ!

Trên sàn còn có đống quần áo chưa giặt. Chăn trên giường xốc lên phân nửa, nếp nhăn dày đặc trên chăn và ra giường có thứ tự, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể dễ dàng biết được động tác lúc người đàn ông này rời giường như thế nào.

Giường là giường đôi, rất thấp. Thành Vân đứng bên cạnh giường, lạnh nhạt tưởng tượng đến bộ dáng Chu Đông Nam nằm trên giường.

Tiếng nước chảy trong phòng bếp đã tắt. Chu Đông Nam đi ra ngoài, Thành Vân nhìn sang đúng lúc thấy được anh đang vẩy nước trên tay đi.

“Anh không có khăn tay à?” – Thành Vân hơi ghét bỏ nhìn anh – “Mùa này mà anh cứ vẩy nước bừa như thế không sợ bị nứt da sao?”

Chu Đông Nam nói: “Không sao.”

Thành Vân cảm thấy nhà hơi lạnh, cô nhìn quanh khắp nơi, phát hiện một chiếc điều hòa cũ trên góc vách, thân máy đã ố vàng, trên cửa gió phủ đầy bụi bặm.

Thành Vân nhìn nhìn chiếc bàn, trên đó không có điều khiển của máy điều hòa. Cô đi đến bên giường, một tay xốc chăn lên. Trên giường có một chiếc qυầи ɭóŧ tam giác, không biết là mặc qua chưa, nhưng cũng bị chăn đè đến nhăn nhúm.

“…”

Thành Vân quay đầu không biết nói sao nữa. Chu Đông Nam nhìn thấy cảnh tượng này cũng không biết nói gì. Anh gãi gãi mặt mình, nói với Thành Vân: “Nhà tôi hơi bừa bãi, chưa dọn dẹp.”

Thành Vân ừ, tỏ vẻ đã thấy. Chu Đông Nam lại hỏi: “Em muốn tìm cái gì?”

“Điều khiển máy điều hòa.”

“À.”

Chu Đông Nam đi ngang qua cô, mò tay dưới gối lấy ra một chiếc điều khiển cực kỳ xứng đôi với chiếc máy điều hòa cũ trên vách. Anh ấn một cái, điều hòa bật lên.

Trong nhà lại yên tĩnh.

Có lẽ phát hiện ra trong nhà không có chỗ ngồi, Chu Đông Nam quay người bắt đầu thu dọn giường, anh nhặt qυầи ɭóŧ lên, rồi gấp chăn lại, sau đó bắt đầu trải thẳng ra giường.

Thành Vân đứng phía sau nhìn anh, bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Nhà này anh thuê bao nhiêu tiền?”

Chu Đông Nam không ngừng tay, vẫn còn dọn dẹp: “Không bao nhiêu đâu.”

Thành Vân nói: “Sao đây? Không thể nói cho tôi biết à?”

Chu Đông Nam khom người, hai tay đặt lên chăn, không trả lời. Thành Vân cũng chẳng hứng thú hỏi, biết bao nhiêu thì sao, tiền cô để lại cho anh đủ để anh sống ở Bắc Kinh này. Nghĩ đến đây, Thành Vân lại cảm thấy hơi ngột ngạt. Không phải là ghê tởm, mà là ngột ngạt.

Không phải là cô chưa từng gặp phải trường hợp thế này. Duyên phận mong manh, hoặc cơ bản cũng chẳng phải gọi là duyên phận gì mà mong manh. Chỉ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nữa là sau tình một đêm cứ dây dưa không ngừng. Thể loại này khiến Thành Vân cảm thấy ghê tởm.

Hầu hết là Thành Vân sẽ không để lại tin tức gì có liên quan đến thân phận thật sự của mình cho những người đàn ông này. Chỉ có rất ít người biết cô là ai. Cũng từng có người đưa hoa đến tận nhà Thành Vân, mong muốn tiếp tục phát triển, nhưng đều bị Thành Vân nói vài câu đuổi đi.

Chu Đông Nam khác với những người này. Lẽ nào anh không phải đang dây dưa sao? Đương nhiên là anh cũng vậy, chỉ là nhìn lại có vẻ không giống như thế.

Ngoại trừ ngày đó giao hàng cho cô, anh chưa từng gọi điện cho cô, cũng không dò hỏi tình hình của cô. Rõ ràng nhà anh chỉ cách công ty cô mười phút nhưng anh chưa từng đến công ty tìm cô.

Ngược lại điện thoại là cô gọi trước, đến nhà cũng là cô đến trước. Thậm chí lúc đầu bắt gặp anh ở Bắc Kinh cũng là do đôi mắt tinh tường của cô phát hiện ra trước.

Nhưng anh lại ở đây. Anh giống như cỏ dại ven đường, không hề thu hút nhưng có khắp mọi nơi. Tuy không phải anh cố ý nhưng Thành Vân vẫn cảm giácvô hình trung mình đã bị người ta gài vào tình thế này. Nhận thức này khiến Thành Vân cảm thấy ngột ngạt.

Thành Vân bên này vẫn đang suy nghĩ lung tung, Chu Đông Nam đã thu dọn giường xong.

“Đến đây ngồi đi.” – Anh nói.

Thành Vân lấy lại tinh thần, nhìn ra giường đã được vuốt phẳng nói: “Không ngồi đâu, tôi đi đây.”

Chu Đông Nam im lặng nhìn cô. Thành Vân nghiêng đầu đi không nhìn anh, khẽ nói: “Tôi đi đây, anh cũng mau đi đi. Giao thừa không về nhà lại chạy đến nơi xa xôi như vậy, thật chẳng biết anh nghĩ gì nữa.”

Không ai trả lời, Thành Vân quay đầu lại, nhìn thấy Chu Đông Nam đang ngồi trên giường nhìn cô. Anh đã cởϊ áσ phao lông vũ ra, bên trong là chiếc áo thun có nón màu xám, bên dưới là chiếc quần jean sẫm màu. Vai rộng, eo thon, lưng hơi khòm, anh ngồi đó lại toát lên một vẻ nam tính đặc biệt. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang vẻ bình thản, đôi mắt đen như mực cứ lẳng lặng nhìn Thành Vân như thế.

Thành Vân phải công nhận rằng anh vẫn có nét khá điển trai. Nhưng vậy thì sao chứ? Thành Vân quay người bỏ đi.

“Em muốn đi thật à?”

Thành Vân quay đầu lại, Chu Đông Nam vẫn mang dáng vẻ khi nãy.

“Dĩ nhiên rồi.”

Chu Đông Nam nhìn cô chốc lát, từ từ nói: “Em thật kỳ lạ.”

Thành Vân cau mày: “Gì hả?”

“Em thấy tôi thì lập tức muốn đi. Nhưng lúc tôi không có ở đây thì em lại cam tâm chờ đợi.” – Anh vừa nói vừa đứng lên – “Thành Vân, hôm nay là giao thừa rồi.”

Thành Vân mím môi: “Giao thừa thì sao?”

Chu Đông Nam đi vài bước đến bên cô, Thành Vân bị anh che kín trước tường. Vẻ mặt anh bình thản, câu nói cũng bình thường.

“Em không chúc tôi năm mới vui vẻ sao?”

Thành Vân luôn cảm giác rằng căn bản anh không phải muốn nói tới chuyện này. Nhưng rốt cuộc anh muốn nói

gì thì Thành Vân lại không muốn hỏi. Kiểu mâu thuẫn này khiến Thành Vân bắt đầu sốt ruột.

“Năm mới vui vẻ!”

Thành Vân nói nhanh rồi quay người đi ra cửa không thèm nhìn anh nữa.

“Em muốn đi thật ư?” – Anh lại hỏi lần nữa.

Thành Vân như bị lời nói có chút thâm ý này của anh kí©h thí©ɧ, tay đã đặt trên cửa, nhưng người đã dừng lại, cô quay đầu.

“Nếu không thì sao? Anh nói cho tôi biết xem ở lại để làm gì?”

Ánh mắt cô sắc bén, Chu Đông Nam thoáng sửng sốt rồi mới cất tiếng nói: “Hôm nay là giao thừa, tôi đã mua thức ăn và cả thuốc lá nữa.”

Lời anh còn chưa nói hết Thành Vân đã tông cửa xông ra ngoài. Cô giật mạnh cánh cửa, gây ra tiếng vang rất lớn trong hành làng, chấn động đến mức bụi bặm dấy lên khắp nơi.

Cô gần như chạy thẳng xuống lầu, ra đến sân bước chân cô vẫn không ngừng lại.

“Thành Vân…”

Trên lầu vang lên một tiếng gọi rốt cuộc khiến Thành Vân quay đầu lại lần nữa.

Bầu trời xám xịt, gió lạnh nổi lên bốn phía. Cô nhìn thấy bóng dáng của anh trên khung cửa sổ đang mở, tiếc là hơi xa nên không thấy rõ, chỉ mơ hồ thấy được chiếc áo thun có nón màu xám.

“Trở về đi!” – Thành Vân nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, kêu lớn lên – “Trở về Quý Châu đi!”

Cô kêu lớn tiếng nhưng Chu Đông Nam chỉ lẳng lặng nhìn cô. Chân trời mù mịt, mây đen sà xuống, giữa trời và đất là một đám sóng cả đang cuộn trào mãnh liệt. Thành Vân thở dồn dập, l*иg ngực lên xuống rất nhanh. Cô không nhìn anh nữa, quay người rời khỏi khu nhà.

Thành Vân đứng ở đầu đường hít sâu vào một hơi, gió lạnh chui vào phổi. Trên đường có xe cộ và người qua kẻ lại, nhưng Thành Vân cảm thấy tất cả đều như đang đứng hình, họ cũng giống như đầu óc của cô, không biết là gì đã ngưng lại tất cả.