May mà trên giường bệnh có trải một lớp chăn, ngã xuống cũng không đau. Thành Vân chống khuỷu tay xuống giường, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị A Nam đè xuống.
Trong phòng tối đen, bên ngoài lại không trăng, Thành Vân phải thích ứng hồi lâu mới dần dần thấy rõ khuôn mặt ngăm đen của A Nam đang hòa vào bóng tối.
Thành Vân bị anh đè, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.
Cô nheo mắt lại, khẽ đẩy A Nam ra.
“Anh là tên khốn kiếp…”
Hai tay A Nam cầm cổ tay cô mở ra. Ngửa đầu như thế thấy được bả vai A Nam rất rộng. Dù sao Thành Vân cũng không có nhiều sức lực, bèn không chống cự nữa, ngửa đầu nằm trên giường.
“Đây là phòng bệnh.” – Thành Vân nói – “Chút nữa y tá sẽ đến, anh không sợ đang làm giữa chừng thì bị người ta mở cửa ra thấy sao?”
A Nam khựng lại, giống như hơi do dự. Thành Vân lườm anh. Hiếm khi anh bộc phát một lần, khí thế trong thoáng chốc bắt đầu trở nên ngây như phỗng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, rốt cuộc thế này là sao?
“A Nam!”
A Nam cúi đầu: “Làm sao?”
Thành Vân nói: “Anh buông tay ra trước đi.”
A Nam mím môi. Thành Vân lại nói: “Dù có làm cũng không thể ở đây.”
Cô vừa nói vừa nhìn anh đầy thâm ý: “Trừ phi anh năm phút đã xong.”
“…”
“Buông tay!”
A Nam buông tay ra. Thành Vân ngồi dậy, nói với anh: “Mang giày vào, đi theo tôi.”
Thành Vân dẫn A Nam rời khỏi bệnh viện. Bãi đỗ xe bệnh viện không có mấy chiếc, Thành Vân liếc mắt liền nhìn thấy ngay chiếc Passat mà Trường Bằng để lại cho cô.
Thành Vân ngồi vào ghế tài xế.
“Đi đâu?” – A Nam hỏi cô.
Thành Vân đề máy xe, quay đầu nói: “Anh muốn đi đâu?”
A Nam nhìn về phía trước, khẽ nói: “Tôi đâu cũng được.”
Thành Vân nắm vô lăng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi đưa anh về nhà.”
A Nam hơi kinh ngạc: “Về nhà?”
“Ừ.” – Thành Vân đạp chân ga rời khỏi bệnh viện.
Thành Vân nhớ đường rất rõ, mỗi khúc cua đều không rẽ sai. Trong ba giờ, mọi âm thanh đều tĩnh lặng. Thành Vân lái xe ngang qua nơi vừa xảy ra tai nạn, hai chiếc xe đều đã được kéo đi, trên mặt đất còn vài dấu vết của trận tai nạn kia.
Tốc độ Thành Vân lái xe khá nhanh, thoáng cái đã chạy lướt qua.
“Chiếc xe của anh chắc là không dùng được nữa rồi.”
A Nam nói: “Không sao đâu.”
“Anh còn muốn lái à? Tôi phát hiện quả thật là anh không sợ chết mà.”
“Để tôi sửa thử xem sao.”
“Chiếc xe quỷ kia anh còn sửa làm gì?”
Câu tiếp theo Thành Vân định nói là tôi mua cho anh chiếc xe mới. Nhưng đáng tiếc ý định vừa mới nhen nhóm lại cảm thấy bây giờ không có cớ gì để nói vậy cả nên dằn xuống.
Lúc trở về nhà A Namtrời đã rạng sáng, anh trai A Nam vẫn còn đang ngủ, A Nam và Thành Vân cẩn thận lên lầu, mở cửa phòng ra. Buổi sáng vừa mới đi, kết quả giày vò một vòng lại quay về.
Chăn trên giường còn chưa dọn, Thành Vân nằm xuống, vốn định đợi A Nam, nhưng cuối cùng do thật sự quá mệt mỏi nên vừa đặt lưng đã ngủ mất.
Lúc A Nam thu dọn đồ đạc xong đi vào phòng đã thấy Thành Vân đang ngửa đầu ngủ say sưa. Anh ngồi bên giường, cởi giầy, sau đó nằm sát bên cạnh cô.
Thành Vân nằm dang rộng chân tay, chiếm gần hết cả chiếc giường, A Nam phải đẩy cô xích vào trong. Anh nằm xuống giường nhưng chẳng ngủ ngay, hai tay chắp lại làm gối, nghiêng đầu nhìn Thành Vân.
Lúc ngủ đôi môi cô mím chặt giống như lúc cô đang tức giận. A Nam ngắm nhìn một hồi lại nhớ đến câu nói kia của cô.
[Khúc nhạc đệm trong chuyến đi, mưu cầu chính là vui vẻ. Kết quả cuối cùng ai cũng biết]
A Nam vùi đầu vào cánh tay, bên ngoài trời đã hửng sáng. Vì rạng sáng mới ngủ, nên hai người ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau. A Nam thức dậy trước, lúc đi ra ngoài gặp phải Chu Đông Thành, khiến anh ta giật cả mình. A Nam giải thích qua loa với anh trai, còn chưa nói xong thì Thành Vân cũng đi ra.
Trên bàn cơm, Thành Vân nói với A Nam: “Chút nữa đến cầu Phong Vũ.”
“Vì sao?”
Thành Vân không trả lời, chỉ cười thôi. A Nam bỗng cảm giác bắp chân mình bị thứ gì đó móc vào, nhẹ nhàng rê từ đầu gối xuống đến mắt cá chân. Mặt anh thoáng sa sầm, vùi đầu ăn cơm.
Chu Đông Thành ngồi bên cạnh ngu ngơ nhìn hai người.
Cơm nước xong, trước khi rời khỏi bàn, A Nam khẽ hỏi: “Cần mang theo gì?”
Thành Vân nói: “Anh tự xem rồi mang đi.”
A Nam quay người đi lên lầu, chỉ còn lại Thành Vân và Chu Đông Thành. Thành Vân thấy Chu Đông Thành vẫn nhìn mình, cô nói: “Cho tôi mượn em trai anh một chút, chút nữa sẽ trả lại anh.”
Chu Đông Thành bỗng cất lời: “Cô muốn thương thương với nó.”
Thành Vân nghiêng đầu: “Hả?”
“Cô và nó thương thương ấy.” – Chu Đông Thành thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Thành Vân khẽ cười: “Thương thương thế nào?”
Chu Đông Thành vỗ vỗ mình, nói: “Tôi là anh nó, tôi có thể cảm giác được.”
“Anh cảm giác được gì?”
“Nó thích cô.”
Thành Vân cười rộ lên: “Tôi cũng thích anh ấy vậy.”
“Vậy hai người thương thương nhau.”
“Ừ.”
Thành Vân lấy thuốc lá trong túi ra, đưa lên miệng, cúi đầu châm lửa: “Thật kỳ lạ!”
Câu nói khe khẽ của cô đã bị điếu thuốc và ngọn lửa lấn át.
“Duyên số đàn ông cả nhà anh đều kém như vậy.”
A Nam xuống lầu, ôm theo hai chiếc chăn. Lúc Thành Vân quay đầu lại đã thấy anh cẩn thận đi xuống cầu thang. A Nam ôm chăn đi đến bên cạnh cô, nói: “Đi thôi!”
Hôm nay A Nam dẫn cô đi một con đường khác với lúc trước, họ đi băng qua bản. Suốt quãng đường Thành Vân gặp khá nhiều phụ nữ dân tộc Động. Họ ăn mặc giản dị, ngồi ở cửa nhà mình, có người thì may vá, có người thì trò chuyện.
Lúc Thành Vân đi ngang qua, tất cả mọi người đều nhìn cô, dù sao nơi này rất hiếm có người lạ.
Ra khỏi bản, lại đi thêm hai mươi phút, rốt cuộc Thành Vân thấy được cầu Phong Vũ.
A Nam vác theo đồ đạc nhưng lại giống như không vác gì cả, anh nhảy xuống sườn núi, lại giơ tay lên dìu Thành Vân. Đi lên cầu, A Nam nói với Thành Vân: “Để tôi dọn trước đã.”
Anh thả chăn qua một bên, nhấc chân đá đi hết đá vụn trên cầu, sau đó trải chăn ra.
Thành Vân quay đầu, hôm nay ánh nắng rất đẹp, nó chiếu vào dòng nước róc rách, gợn sóng lăn tăn. Sườn núi xanh um bên cạnh thung lũng. Cô nhìn ra phía xa xa, đáng tiếc không thấy được rừng cây Dương Mai nhà A Nam.
Cô lẳng lặng ngắm cảnh, bỗng bị anh ôm lấy từ phía sau. Tay A Nam luồn qua eo cô, hai tay đan lại ôm lấy bụng cô.
Thành Vân quay đầu, anh vẫn ôm cô: “A Nam!”
“Ơi!”
“Anh có nhớ lời nói đêm qua của tôi không?”
“Nhớ!” – Ánh mắt anh rất trong – “Mưu cầu vui vẻ.”
Anh đặt cô nằm lên chăn, bản thân nhẹ quỳ trên người cô, cởi từng chiếc áo chiếc quần.
Thành Vân nằm đó ngắm nhìn anh. Làn da trên cơ thể anh cũng ngăm đen. Kiểu ngăm đen này khác với làn da nâu nhờ cố ý phơi trên bờ cát. Thành Vân cảm thấy kiểu của anh đẹp hơn.
Anh cởϊ qυầи áo mình xong lại cởi đến cô. Cuối cùng anh ôm lấy cô, kéo tấm chăn phủ lên hai người họ.
Cơ thể hai người kề sát vào nhau. Người A Nam nóng hơn Thành Vân, cô ôm anh như ôm một lò sưởi.
A Nam chỉ kề sát cô, vẫn không nhúc nhích. Thành Vân hơi ngẩng đầu khỏi bả vai anh, bên cạnh chính là lỗ tai anh, cô khẽ hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
A Nam ôm chặt hơn nữa. Thành Vân giơ chân lên, móc vào bắp đùi A Nam. Thân thể A Nam thoáng run lên. Cô ôm cổ anh, nhẹ hôn anh như chuồn chuồn lướt nước.
Hành động tuy nhẹ nhưng cảm xúc thì không. Làn môi cô tươi thắm và nụ hôn ướŧ áŧ đặt lên mỗi dấu ấn trên cổ anh, khi nhấc lên còn vương sợi tơ bạc. Tiếng mυ"ŧ vang lên bên tai A Nam, khiến cơ anh căng cứng.
Lúc này hương thơm trên người cô càng nồng nàn. Dần dần cơ thể hai người nóng rực, hơi thở cũng dồn dập. Tay Thành Vân mơn trớn khắp người A Nam. Cơ thể anh trơn láng, Thành Vân không biết tại sao thân thể một đàn ông cũng có thể thanh mảnh như vậy. Rõ ràng là thoạt nhìn người anh vừa đen vừa thô.
Cô ôm cổ anh, hôn hít, liếʍ láp. Môi cô cọ xát sợi gân đang căng ra trên cổ anh, bàn tay ve vuốt sau lưng anh. Lưng anh cũng rất láng, nó mang sự rộng lớn riêng biệt của đàn ông. Tấm lưng nhấp nhô, bả vai săn chắc, xương sống mạnh mẽ… Mặt cô vùi sâu vào hõm vai anh, ngửi thấy một mùi hương ấm áp.
Một tay cô lần xuống bên dưới. Lông anh rậm rạp, cong cong lượn lượn, sờ vào khiến Thành Vân nhớ đến khi chú chó Teddy ở nhà bạn mình.
A Nam không chịu nổi Thành Vân ve vuốt như thế, hông anh thoáng run lên. Anh cúi đầu, kề chặt vào gương mặt Thành Vân, cơ bắp cả người đều căng cứng. Mông lại càng rắn như đá.
Thành Vân kề vào mặt anh, hành động dịu dàng hơn trong dự đoán. Họ đều không thấy bên dưới, nhưng họ đều cảm nhận được. Nơi đó chẳng phải là hình ảnh khó tưởng tượng gì.
Tay cô nhẹ nhàng mơn trớn, cám dỗ, dẫn dắt…
Từ từ chân A Nam cũng run lên.
Thành Vân khẽ nghiêng đầu, vốn định hôn anh nhưng đúng lúc thấy vành tai căng đầy của anh. Cô không nhịn được hé miệng ngậm lấy tai anh.
Trong nháy mắt đó bên tai cô vang lên tiếng nức nở kiềm nén, giống như khóc nhưng không phải khóc, nghe đau khổ nhưng lại không khổ.
Trong nháy mắt tay ẩm ướt. Thành Vân nhìn qua khe hở thành cầu, thấy dòng nước lấp lánh, sáng chói như viên đá quý.
Gió nhẹ nhàng thổi qua. Thành Vân nói: “Anh là lần đầu tiên à?”
A Nam không trả lời, từ đầu đến cuối anh chỉ cúi đầu, ôm cô thật chặt.
“Anh chưa từng chạm vào phụ nữ hả?”
Tay còn lại của Thành Vân cũng ôm chặt lấy anh.
“Cả nhà anh đúng là đều si tình… ” – Cô mơn trớn mái tóc hơi mềm của anh, nói – “Đến đây nào!”
Trên cầu có đất, có bụi cũng có đá vụn, trên chăn còn mang theo chút mùi ẩm mốc, nhưng Thành Vân cảm thấy ở đây rất sạch sẽ.
Thời gian vô cùng yên tĩnh, non nước lại rộng lớn bao la. Toàn bộ thế giới đều đang nói họ… Đến đây nào!
Thành Vân hít vào thật sâu, ngước cổ lên. Cổ cô thon thả nối liền với chiếc cằm tạo thành một đường cong duyên dáng giống như dãy núi trùng điệp.
Cô không nhắm mắt, cô thấy được kết cấu đỉnh cầu chồng chéo, nhìn thấy cỏ dại mọc trên khe xà gỗ.
Động tác A Nam từ chậm đến nhanh. Thành Vân ôm anh thật chặt, thở hổn hển theo động tác của anh.
Thành Vân đã ba mươi tuổi, cô từng có rất nhiều đàn ông nhưng chưa từng trải qua chuyện thế này.
Ban đầu cô cho rằng anh là cơm lam, bên trong có thịt, hương thơm ngát mũi. Kết quả sau khi cạy ống trúc ra mới phát hiện bên trong hoàn toàn không có thịt, mà là một khúc mía. Khúc mía trông khô cứng, nhưng cắn một miếng lại có nước chảy ra. Nhai đến cuối miệng lại đầy vị ngọt.
A Nam không giỏi kỹ thuật, từ đầu đến cuối đều là Thành Vân hướng dẫn anh. Có điều anh rất nghiêm túc, rất cẩn thận. Thành Vân cảm thấy anh có nhịp điệu của riêng mình. Từ từ nhận biết cô, từ từ nhận biết thân thể cô.
Anh cũng không kéo dài lâu, chưa tới hai mươi phút đã kết thúc. Thành Vân chưa lêи đỉиɦ, nhưng cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Sau đó Thành Vân lười biếng không mặc lại quần áo, ngồi thẳng trên chăn đệm. A Nam cầm chăn quấn quanh người cô như chiếc bánh tét.
Thành Vân lấy thuốc lá trong túi áo khoác, bên kia A Nam không có chăn giữ ấm, lúng túng mặc quần áo vào. Đến khi anh mặc quần áo xong, Thành Vân vỗ vỗ vị trí bên cạnh chiếc chăn: “Ngồi xuống đi, nghỉ ngơi một chút.”
A Nam mặc áo khoác vào, ngồi bên cạnh cô. Họ nhìn dòng kênh nhỏ trước mắt, cỏ xanh um tùm.
Thành Vân nói: “Lúc này Bắc Kinh đã không còn nhiều cỏ nữa.”
A Nam tựa vào phía sau: “Vậy sao?”
Lúc Thành Vân hút xong điếu thuốc, A Nam hỏi cô: “Em làm gì ở Bắc Kinh?”
Thành Vân đang dụi tàn thuốc xuống sàn, nghe vậy sửng sốt. Đây là lần đầu tiên A Nam hỏi đến chuyện của cô.
“Có làm gì đâu.” – Cô dụi thuốc tiếp, thuận miệng nói – “Bán bảo hiểm thôi.”
Cô quay đầu nhìn về phía A Nam. Anh vẫn như ngày thường, khuôn mặt yên bình, ánh mắt điềm nhiên.
“Còn anh?” – Thành Vân nói – “Anh làm nhiều việc như vậy chắc bận suốt hả?”
A Nam lắc đầu: “Tôi đang gom tiền.”
Cuối cùng Thành Vân nghe được một chuyện đáng để tìm hiểu từ miệng anh, bắt đầu hỏi sâu hơn.
“Gom tiền để làm gì?”
A Nam nhìn cô một cái, lần lữa một hồi mới nói: “Tôi định mở tiệm.”
“Bán khoai tây hay vé nội bộ?”
“…”
Thành Vân cười ha ha, tiếng cười lười nhác lại lảnh lót. Cô đưa tay khỏi chiếc bánh tét, đẩy A Nam một cái.
“Đùa thôi!”
A Nam giống như con lật đật, lắc lư rồi lại trở về như cũ.
Anh hỏi ngược lại Thành Vân: “Nếu như em mở tiệm, em sẽ bán gì?”
“Tôi hả?” – Thành Vân nói – “Liên quan gì đến tôi?”
“Em cho chút đề xuất đi!”
Thành Vân khẽ cười một tiếng: “Tôi cho rằng ý kiến của anh phù hợp hơn.”
A Nam không nói lời nào, Thành Vân quay đầu à lên rồi nói: “Để tôi suy nghĩ xem… Nếu là tôi thì tôi sẽ mở tiệm lẩu.”
“Tiệm lẩu?”
“Ừ.” – Thành Vân nói – “Tiện, nhanh, nấu đơn giản.”
A Nam nhìn cô, vẻ mặt nghiên cứu. Một lát sau anh đưa ra kết luận: “Là bản thân em thích ăn thôi.”
Thành Vân liếc anh một cái, lại móc ra điếu thuốc.
“Không được à?”
“Em biết nấu ăn không?”
“Tôi không biết nấu ăn.” – Thành Vân nói rồi hỏi ngược lại A Nam – “Anh nấu ngon không?”
A Nam gật đầu: “Rất ngon.”
Thành Vân lườm anh: “Cũng đâu cần phải nấu ăn ngon mới có thể mở tiệm ăn. Lẽ nào tất cả chủ tiệm đều xuất thân từ đầu bếp à?”
A Nam hiếm khi gật đầu: “Có lý!”
Nhìn vẻ mặt anh giống như rất tán đồng lời nói của Thành Vân. Thành Vân rít một hơi thuốc, nheo mắt nhìn ra dòng kênh. Yên lặng một hồi cô mới thản nhiên cất lời:
“Cần bao nhiêu tiền?”