"Miêu Nhi, Miêu Nhi?"
Trợ lý riêng, Kha Nhạc, gõ cửa phòng trang điểm. Bị đánh thức, sinh vật lông lá cuộn tròn trên sofa hoảng hốt biến hình thành người và khóa cửa ngay lập tức.
"Trời ạ, sao anh dám biến hình ở đây? Nhỡ chuyên viên trang điểm hoặc ai đó vào thấy thì sao?!"
Mèo Xiêm bị làm phiền giấc mộng đẹp không vui mà vươn người, lười biếng biến hình thành chàng trai quyến rũ, tuấn tú, nửa nằm trên sofa.
"Chuyên viên trang điểm đến rồi, ngoài cậu ra thì ai có thể tùy tiện xông vào chứ?" Cậu ngáp dài đáp lại.
"Dù vậy cũng không được, nhỡ anh biến thành mèo rồi vô ý rửa mặt làm hỏng lớp trang điểm thì sao?" Kha Nhạc đẩy Lăng Miêu Nhi còn buồn ngủ ra ngoài, "Nhanh lên, nhϊếp ảnh gia còn đang chờ."
Lăng Miêu Nhi không hài lòng với nhϊếp ảnh gia mà mình chưa gặp: "Anh ta quan trọng đến mức nào mà tôi phải chờ đến ngủ gật? Chỉ một phút cũng không được sao?"
"Người ta vừa xuống máy bay là chạy đến ngay, máy bay trễ giờ không phải lỗi của người ta. Hơn nữa, thầy Mục rất nổi tiếng trong giới nhϊếp ảnh, xin anh đừng nhìn bằng ánh mắt “nhân loại ngu xuẩn” như vậy, dễ gây hiểu lầm lắm!"
Lăng Miêu Nhi liếc khinh thường từ khóe mắt, thể hiện rõ sự coi thường với câu nói vừa rồi.
Kha Nhạc phát cáu: "Chính là ánh mắt đó! Làm ơn bỏ đi!"
Lăng Miêu Nhi bị Kha Nhạc đẩy vào studio, biến hình và xuất hiện một cách ưu nhã trước mọi người, thành công thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ.
Chỉ khi này Kha Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, vì Lăng Miêu Nhi luôn yêu cầu khắt khe về hình ảnh của mình trước công chúng, điều này giúp công việc của cậu dễ dàng hơn.
Dù Kha Nhạc biết rõ đó là do tính tự luyến của Lăng Miêu Nhi, cậu luôn muốn trở thành tâm điểm ở bất cứ đâu, không phải vì tinh thần chuyên nghiệp, nhưng đối với một người mẫu thì đó là một ưu điểm lớn.
Người phụ trách dự án quảng cáo thấy Lăng Miêu Nhi liền sáng mắt, vui mừng vì chọn đúng người, nhiệt tình kéo cậu tới giới thiệu với nhϊếp ảnh gia.
"Đây là người mẫu cho quảng cáo nước hoa lần này, Lăng Miêu Nhi. Còn đây là thầy Mục, nhϊếp ảnh gia. Thầy Mục vừa xuống máy bay đã chạy đến đây, Miêu Nhi thông cảm nhé."
"Xin lỗi vì để cậu đợi lâu." Mục Mục chủ động chìa tay.
Lăng Miêu Nhi đầu tiên đánh giá anh từ đầu đến chân. Mục Mục cao ít nhất 1m9, thân hình vạm vỡ. Nhưng với Lăng Miêu Nhi, một nhϊếp ảnh gia không cần phải cao lớn như vậy.
Ngoài chiều cao, Mục Mục không có điểm gì đặc biệt. Khuôn mặt quá bình thường, chắc chắn Lăng Miêu Nhi sẽ quên ngay sau khi ra khỏi phòng.
Kha Nhạc đâm nhẹ Lăng Miêu Nhi từ phía sau, khiến cậu miễn cưỡng bắt tay Mục Mục. Bàn tay của Mục Mục lớn và dày, gần như ôm trọn tay Lăng Miêu Nhi.
"Rất hân hạnh." Lăng Miêu Nhi nói với giọng hờ hững.
Kha Nhạc vội vã giúp tăng thiện cảm: "Thầy Mục là nhϊếp ảnh gia mà Miêu Nhi ngưỡng mộ từ lâu, anh ấy rất vui khi được hợp tác cùng thầy, dù phải chờ cũng đáng."
Lăng Miêu Nhi ngoài cười nhưng trong không cười, thầm nghĩ: "Ai biết anh ta là ai chứ."
À, hình như từng nghe đại diện nói qua một lần, từng đoạt giải gì đó? Mặc kệ, trí nhớ của mèo với những việc không quan trọng thì không tốt.
"Cái tên Lăng Miêu Nhi rất ấn tượng, nghe một lần là không quên được." Mục Mục không để ý đến thái độ của Lăng Miêu Nhi, nói chân thành.
"Không phải nghệ danh, là tên thật." Lăng Miêu Nhi sửa lại.
"Vậy thì người đặt tên này thật sáng tạo." Lăng Miêu Nhi mới dịu dàng hơn vì tên này do chính cậu đặt.
"Vậy bắt đầu được chưa?"
"Đương nhiên." Mục Mục nhận camera từ trợ lý, "Hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ."
Lăng Miêu Nhi nổi tiếng ngay từ đầu với bộ ảnh nữ trang đầy mê hoặc, khiến ai cũng tò mò. Khi giới tính thật của cậu được công bố, công ty quản lý đã nhanh chóng tận dụng điều này.
Mọi người từ kinh ngạc đến ngưỡng mộ, đặt cậu vào vị trí "người mẫu nam đẹp hơn cả phụ nữ".
Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng