- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- A Lười
- Chương 7
A Lười
Chương 7
Buổi tối, rất hiếm khi thấy A lười chủ động ngồi vào ghế nhà ăn.
Lần đầu tiên anh ngồi đối mặt với O đẹp mà dùng bữa.
Thế là ngay cả một tí tẹo không vui của O đẹp cũng biến mất sạch, cậu giỏi về nhìn nhận ưu điểm của A lười đồng thời khích lệ anh.
“Bảo bối à, ngày mai em cũng muốn ăn cơm chung với anh như vậy.” O đẹp cười tươi nhìn anh.
A lười gật đầu: “Anh sẽ cố, nhưng lúc em không có ở nhà, anh muốn có người máy giúp việc.”
“… Thứ hai tư sáu không có, chỉ bật vào thứ ba thứ năm, có được không?” O đẹp ráng mặc cả với anh.
“Nói thật, anh không muốn đồng ý lắm.” A lười nói.
O đẹp nói: “Vậy anh có thể cài lại nó, hoặc mua thêm một con, em sẽ không ép buộc anh cái gì hết, làm không được cũng không sao cả.”
Chỉ cần O đẹp lùi một bước như thế, A lười cũng không dám tiến lên trước một bước. Anh có trực giác vợ mình ngoài miệng nói không sao cả, thế nhưng trong lòng sẽ hờn dỗi.
Mặc dù lúc ăn tối có tranh luận một chút về vấn đề người máy giúp việc, nhưng bầu không khí vẫn nhẹ nhàng tốt đẹp. Mãi cho đến khi một cuộc gọi video gọi đến.
O đại thần nội các xuất hiện bên bàn ăn, lạnh lùng thông báo tháng sau A lười nhất định phải có mặt tham dự hội nghị tuyển cử nhiệm kỳ mới.
Trong miệng A lười còn ngậm cái thìa, cả người bỗng nhiên như bị rút dây điện, trở nên uể oải im lặng.
“Cả người tôi không khỏe, nói tôi bị bại liệt nằm trên giường rồi.”
O đại thần nội các sẽ không quan tâm đến chút ưu sầu này của anh: “Cậu hiểu rõ tầm quan trọng của loại hội nghị này. Mười lăm năm một lần, năm gia tộc lớn đều cần phải tham dự, cho dù có bị bại liệt cũng phải nâng cáng khiêng người đến, để xác nhận quyết định là do người thật có ý thức thanh tỉnh làm ra.”
“…”
“Cậu phải tự biết lấy đi.” O đại thần nội các nói xong liền cúp máy.
A lười vứt cái muỗng xuống, không phát ra một chữ, trầm mặc quay trở về cái giường sô pha của anh, rồi nằm xuống.
O đẹp cũng ngồi xuống bên cạnh anh, có hơi lo lắng vuốt lưng anh: “Sao vậy bảo bối? Ra ngoài dự họp một chút là được rồi. Anh cứ coi như đang làm một nhiệm vụ đơn giản ấy.”
“Nhưng anh không muốn đi ra ngoài gặp người khác.” A lười nằm nghiêng, tâm trạng cực kỳ suy sụp, lo âu nói, “Đã rất nhiều năm anh không có đi ra ngoài đối mặt với rất nhiều người như thế, anh ghét các trường hợp đó, anh chỉ muốn ở bên cái giường của anh, chết già cũng không chia cách.”
“…” O đẹp nói, “Vậy còn em thì sao?”
“Em cũng vậy, cũng cùng giường của anh.”
“…”
O đẹp cầm một bình sữa có thương hiệu ngàn năm không đổi Wowhaha ADgai, cắm sẵn ống hút đưa cho A lười: “Bảo bối, uống chút sữa đi.”
A lười nằm nhoài trên giường không động đậy, cũng không mở to mắt ra.
Xung quanh anh quanh quẩn một bầu không khí chán chường, ngay cả lời cũng lười nói.
“Bảo bối à, tuy em cảm thấy chỉ là đi dự họp thôi, không đến nỗi như vậy, nhưng trông anh không vui như thế, em cũng khó chịu theo, cũng có hơi thắc mắc, đi họp thật sự rất đáng sợ sao?”
“… Ừ.”
“… Lập tức phải đi gặp nhiều người như vậy cũng có chút làm khó anh, vậy anh thử nghĩ biện pháp xem, có cách nào không thể tham gia không?”
“… Không có.”
“Ừm… Anh cũng nói không có cách, thì em cũng không có biện pháp gì, những chuyện liên quan đến gia tộc của anh, em đều không rành.”
“… Anh không muốn gặp người khác.”
“Anh có ghét gặp, hoặc là sợ gặp ai không?” O đẹp cũng nằm nghiêng sau lưng anh, ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi.
“… Không có.”
“Vậy thì tốt rồi, chỉ cần không có người anh rất ghét hoặc sợ gặp, còn mấy người khác anh cứ coi bọn họ thành củ khoai tây với củ cải đi.”
“Nhưng củ cải với củ khoai tây không biết nói chuyện, anh thà ở chung một phòng với củ cải củ khoai tây, còn hơn là ở chung với nhiều con người như vậy.”
O đẹp ngạc nhiên: “Nhưng em chính là con người, anh cũng là con người.”
A lười: “Trọng điểm của anh là nhiều như vậy.”
“…”
A lười xoay người, chui vào trong lòng O đẹp: “Anh rất khó chịu.”
O đẹp ôm A lười, vuốt tóc của anh: “Em cảm nhận được.”
“Đi ra ngoài gặp người khác đúng là một chuyện đơn giản cực kỳ, nhưng anh lại cảm giác không thoải mái, anh chính là vì bản thân mình như thế mới thấy khó chịu.”
“Không sao, anh chỉ cần chịu khó một chút, đợi dự họp xong là sẽ về đến nhà, hết thảy vẫn là hoàn cảnh anh quen thuộc, chỉ có anh và em, rất yên tĩnh.”
A lười: “Anh còn muốn người máy giúp việc.”
“… Được.”
Bệnh trầm cảm của A lười vì phải đi dự hội nghị mà một đêm trở lại trước giải phóng, không muốn làm gì hết càng thêm trầm trọng hơn.
“Bảo bối, phải dậy đi tắm rồi.”
A lười nằm lì ở trên giường, trông như ngủ mà không ngủ, không có phản ứng.
O đẹp quỳ trên giường, cúi người ghé vào lỗ tai anh dỗ dành, A lười nói: Em để anh yên đi.
O đẹp không biết nên nói gì nữa.
Đêm khuya hơn, O đẹp lại nói: “Bảo bối à, phải về phòng ngủ.”
A lười nằm lì trên giường, cũng không mở mắt, như thể đã ngủ rồi.
“Bảo bối?” O đẹp kề sát vào, cẩn thận quan sát anh.
A lười chậm rãi nói: “Em cứ mặc kệ anh.”
“Sao em có thể mặc kệ anh được, em…”
A lười cắt ngang cậu: “Được rồi, anh ngủ ở ngay chỗ này, em đừng nói chuyện với anh.”
O đẹp tự nhiên cảm thấy có chút buồn bã, tựa như mình là một người ngoài bị A lười đẩy ra khỏi cửa, còn anh ở bên trong nói, em đừng quấy rầy anh nữa, anh phiền lắm.
O đẹp bất đắc dĩ một mình trở về phòng ngủ, nửa đêm cậu không yên lòng, lại hình như nghe được một chút động tĩnh, bèn ngồi dậy đi xem A lười một chút.
Đèn phòng khách không mở, chỉ có ánh trăng bạc từ cửa sổ sát đất xuyên qua màn đêm, O đẹp đứng ở khúc quanh, nhìn thấy người máy giúp việc quỳ giữ hai chân A lười, một tay bưng bô tiểu, một tay nhét cái ấy của A lười vào, sau đó nghe được tiếng nước róc rách, giống tiếng mở vòi nước.
A lười nằm yên trên giường, không hề mở mắt, nếu không biết còn tưởng rằng anh đang ngủ.
O đẹp kinh sợ lại khổ sở.
Sau khi thấy A lười xong việc, người máy lắc lắc cái ấy của anh, còn dùng khăn ướt lau lau, toàn bộ quá trình A lười tựa như đã ngủ rồi, nhưng O đẹp biết, anh tỉnh.
Một khắc đó, O đẹp cảm thấy, A lười chỉ cần có người máy giúp việc, giống như vẫn có thể tiếp tục sinh tồn.
Ý nghĩa sự tồn tại của bản thân, cũng chỉ là một bảo mẫu cao cấp hơn mà thôi.
Ban đêm khá dễ dàng khiến người ta thương cảm cùng chán nản, nhưng khi tia sáng ban ngày chiếu vào trong phòng, O đẹp lại có cảm giác tâm trạng tốt hơn một chút. Cậu không thể vì bị ông xã làm cho thương tâm, mà từ chối thả ra ôn nhu của bản thân, bởi vì ông xã càng cảm thấy đau khổ hơn cậu, càng thêm cần yêu thương.
O đẹp nấu đồ ăn cho A lười xong rồi mới đi làm.
Buổi trưa lại thông qua camera, nhắc nhở A lười phải nhớ đi dùng bữa.
Thấy A lười nằm trên giường không nhúc nhích, O đẹp thở dài một hơi, chỉ có thể điều động người máy giúp việc cho A lười ăn cơm.
Nhưng khi người máy cầm bát, sắp đút cái muỗng đến bên mép của A lười, mí mắt của anh cũng không nhấc lên một chút.
“Anh không muốn dậy.” Anh nói, “Em cứ kệ anh, tập trung làm việc của mình đi.”
…
Trong những ngày ấy, câu A lười nói nhiều nhất chính là “Em cứ kệ anh”, anh cũng không phải hoàn toàn cự tuyệt O đẹp, bởi vì lúc O đẹp ngồi trên giường sô pha, muốn tự mình đút anh ăn trái cây, A lười vẫn sẽ nằm trong lòng của cậu.
O đẹp muốn ôm anh ngủ, A lười cũng rất nghe lời, chui vào l*иg ngực của cậu.
Anh chỉ là không muốn nghe người khác nói chuyện với mình, cho dù là một yêu cầu nhỏ, hoặc là một câu cổ vũ vô dụng, anh đều không muốn nghe thấy.
Anh nói: “Em để anh yên lặng đi.”
O đẹp: “…”
A lười: “Xin lỗi, anh đã làm cho em đau lòng khó chịu, anh hiện tại cảm thấy sống lưng mình không thẳng lên được, càng khỏi phải nói đến việc ngồi dậy.”
O đẹp có chút lo lắng: “Có phải cơ thể sinh bệnh không?”
A lười: “Không có, giường của anh tự có chức năng kiểm tra, nó có thể quét và dự đoán bệnh tật trên người.”
O đẹp: “…”
A lười không nói gì nữa. Anh tựa hồ như đã ngủ rồi. Nhưng O đẹp biết, anh chỉ là nhắm mắt lại không muốn nói chuyện nữa mà thôi.
Bọn họ chìm vào giấc ngủ trong im lặng.
Ngày hôm sau, cuộc sống lại lặp đi lặp lại.
O đẹp chỉ về phía đồ ăn đã chuẩn bị sẵn như thường ngày, dịu dàng nhắc nhở A lười, rồi lúc này mới đi ra ngoài.
Buổi trưa cậu cũng dùng camera nhắc nhở anh phải ăn cơm.
A lười không hề trả lời, như dự định muốn để bụng đói.
Nhưng đợi đến khi O đẹp tan tầm trở về, trong nhà không một bóng người.
Trên giường sô pha không thấy A lười, trống rỗng, chỉ có vị trí anh thường hay nằm hiện ra vết lõm nhẹ.
O đẹp hoảng hốt, nhanh chóng tìm khắp nhà một lần, chỗ nào cũng không có.
Người máy giúp việc đứng lẳng lặng trong góc, O đẹp dùng giọng nói khởi động nó rồi dò hỏi.
Người máy lúc này mới chiếu một đoạn hình ảnh trong nhà vào khoảng thời gian đó.
Ngoài sân xuất hiện một chiếc xe bay Rolls Royce chầm chậm đáp xuống, vài Alpha mặc tây trang mang giày da bước ra, tiến vào trong nhà, dùng cáng nâng A lười đi mất.
“Bọn họ là ai? Muốn nâng anh ấy đi đâu?” O đẹp lo lắng hỏi.
Người máy nói: “Đây là xe bay trong nhà biển số P7369, bọn họ đưa chủ nhân đến biệt thự ở hành tinh Greenland để nghỉ dưỡng.”
“…”
“Đây là ý của chủ nhân.”
O đẹp lúc này mới nhận ra, A lười trực tiếp trốn ra ngoài, một mình yên tĩnh rồi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- A Lười
- Chương 7