Chương 11

Cửu hoàng tử thoát ch*t trở về, lại còn bắt được sổ sách, lập tức trở thành cái gai trong mắt các đảng phái trong triều.

Thái tử, Bát hoàng tử đối với hắn đều như hổ rình mồi.

Trong triều sóng ngầm cuồn cuộn, Chử tướng quân liền truyền tin thắng trận về kinh.

Tiếp theo, không biết tại sao, Chử Ưu Ưu thật sự gật đầu đồng ý hôn ước với Cửu hoàng tử.

Có phủ Tướng quân làm chỗ dựa, Cửu hoàng tử bắt đầu thể hiện tài năng.

“Đây là lý do trước đó Thái Tử cùng Bát hoàng tử đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh ra tiền tuyến.”

“Ý của Tuý Ông không phải ở rượu.”

Ta bóp bóp phần bả vai còn đau sau trận tr///a t/ấ/n của Bát hoàng tử, ngồi trong thư phòng bôi bôi vẽ vẽ.

Cửu hoàng tử đã được ngự tứ phủ đệ riêng, hiện tại trong phủ không có ai, để lấy lòng Hoàng Đế cùng Chử tướng quân, hắn cố tình không xa hoa tốn kém.

Trong phủ trừ bỏ ta cũng chỉ có năm sáu hạ nhân phụ trách dọn dẹp linh tinh cùng một nữ đầu bếp.

Hắn vừa hạ triều đã chạy tới chỗ ta.

Từ lúc hắn trở về đến nay đã gần nửa năm, hắn không còn là hắn trước đây nữa. Ta cũng không thể xưng hô tùy tiện với hắn như trước.

Hai chúng ta vốn đang bàn chuyện thế cục triều đình, bỗng dưng ta đưa bản vẽ trong tay cho hắn.

Hắn ngơ ngẩn: “Đây là…?”

“Bát vương gia biết luật mà phạm luật, trữ vũ khí riêng, ngài có thể tra theo manh mối này.”

“Sao ngươi lại biết?”

Cửu hoàng tử nhìn chằm chằm bản vẽ nửa ngày, cuối cùng ngẩng lên nhìn ta, trong mắt có thêm vài phần kiêng kị.

Ta nhoẻn miệng cười: “Chờ chuyện này kết thúc, ngài phải lập tức thành thân với Chử Ưu Ưu, nhớ nắm chắc cơ hội lần này.”

Cửu hoàng tử chấn động: “Ý ngươi là Bát ca sẽ chó cùng rứt giậu, bức vua thoái vị?”

Ánh mắt ta trầm xuống, không xác nhận, cũng không nói không phải.

Dù sao kiếp trước, Bát hoàng tử chính là dẫm lên xương máu mà thượng vị.

Nhưng lúc đó Bát hoàng tử đã lợi dụng sức mạnh của phủ Tướng quân.

Bây giờ Cửu hoàng tử kết thân với Chử gia, coi như là phân tán bớt thế lực của hắn.

Bát hoàng tử không phải kẻ ăn chay, sáng sớm hắn đã đến phủ Quốc công nhà mẹ đẻ Minh Thành bóng gió, có lẽ là chuẩn bị cho công cuộc bức vua thoái vị.

Nhưng hắn sẽ bức thế nào, khi nào bức, ta cũng không biết rõ lắm.

“Nhưng ta không chờ được lâu như vậy.”

“Ngươi nghĩ biện pháp cho ta đi, nếu thành công, đăng cơ rồi, ta sẽ phong ngươi làm Quý phi.”

Cửu hoàng tử nhìn ta, trong mắt tràn ngập hung ác cùng mất kiên nhẫn.

Gương mặt này, dần dần trùng với hình ảnh Bát hoàng tử trong trí nhớ của ta.

Ta cười nhạt: “Vậy tốt rồi, thỉnh Cửu hoàng tử rửa mắt mong chờ.”