Tên quỷ kia tiến lại cởi trói cho tôi,động tác nhanh chóng.
_Này,chạy đi,không có cơ hội thứ hai đâu...,chớ để ta bắt được..
Tôi vội vàng chạy ra cửa,sợ hãi cứ cắm đầu chạy không biết trời đát gì nữa..Nếu để bọn chúng bắt được,tôi sẽ chết...
Gió đêm lạnh,táp vào mặt bỏng rát...Mặc mỗi chiếc váy như thế này,tôi run lên cả vì lạnh và sợ.
Tiếng rú hét kinh hoàng vang lên,bọn chúng đang đuổi theo tôi.
Chạy hướng nào bây giờ,thôi thì cứ kệ,được đến đâu hay đến đấy.
_Á....- hình như tôi vừa rơi xuống,một nơi nào đó..rất sâu...
Đau..đau quá...Mong tất cả chỉ là một cơn ác mộng ,để tỉnh dậy,tôi lại được nằm trên chiếc giường thân yêu.Tôi cựa quậy,đau thật.
_Tôi đang ở đâu thế này..??
một cái hang toàn đá và rêu...Thì ra tôi vẫn chưa thoát khỏi khu G.
Lại rơi đến chỗ này.May mắn là tôi lại rơi đúng chỗ bụi cây dày,không thì đã đi gặp Diêm Vương rồi.hình như tôi bị thương ở chân,không đứng dậy được..
Đói và lạnh,không lẽ tôi phải chết ở đây?...một cái chết thảm không ai bằng.Rồi xương tôi sẽ bị mục nát,còn thịt thì làm bữa ăn cho lũ vi trùng??
Hơ,giờ phút này mà còn có thể tưởng tượng như vậy,có phải tôi hâm lắm không???
Cứ lạc quan đi,phải tìm đường sống cho mình,ít ra thì phải chết chỗ nào cho người ta thấy xác chứ,rồi hỏa thiêu hay đi đâu đó thì tùy...
Mà cái chân thế này thì đi đâu được.Cố gắng một chút,tôi đã đứng dậy được.vớ ngay cái que gần đó,tôi như một bà già chống gậy lê từng bước.
toàn sỏi là sỏi,có nước nhưng không thấy chút đồ ăn nào.Sau khi quờ quạng khắp nơi,tôi có hái được một vài quả gì gì đó trên cây mọc ở vách đá,cũng không tồi lắm...
Hang thì sâu mà ẩm thấp,trời lại đang nhá nhem,thế này thì ra làm sao được???
Không thể ra khỏi đây rồi...
Tôi bỗng sợ ghê gớm,gục người xuống ôm đầu gối khóc...
Lạnh..lạnh quá,tôi bắt đầu cảm thấy mọi thứ như mờ dần,rồi sau đó không còn biết gì nữa...
Có phải tôi đang ở nhà không? Ấm áp thế này thì chỉ có thể là ở trong chiếc chăn bông của tôi mà thôi.Tôi cố mở mắt để xem thử có thật thế không??
Tôi ngước lên...Một khuôn mặt quen quen,khá góc cạnh với một sống mũi cao,mái tóc có màu hạt dẻ lơ phơ trước gió,...một đôi mắt nhắm nghiền nhưng thật đẹp dưới hàng mi dài và cong...Tên Phong đang ôm tôi vào lòng,còn tôi thì nhỏ bé nằm trong vòng tay đó.Tôi bất giác dơ cánh tay một cách yếu ớt sờ thử khuôn mặt này..Có lẽ là do lạnh và đói quá nên mới sinh ra ảo giác,tên Phong ấy làm sao mà có thể ở đây được chứ.
Tôi có cảm giác ấm áp và hạnh phúc,mặc dù tất cả chỉ là ảo giác.
_Phong,cảm ơn vì khiến tôi bớt lạnh ..
_Cậu,cậu tỉnh rồi hả..- đôi mắt kia bỗng mở ra,hình như,không phải là ảo giác.
_Cậu chịu tỉnh rồi sao???- đôi mắt ấy một lần nữa xuất hiện ánh nhìn giận dữ,điều này khiến tôi sợ.
_Sao cậu lại ở đây? – tôi nhỏ giọng.Mà,cậu đang làm gì thế? – tên Phong lập tức bỏ tôi ngồi xuống đất.Rồi nhăn mặt:
_Cậu không cần biết chuyện đó,vấn đề là tại sao cậu dám mạo hiểm chạy vào khu G thế hả??- hắn hét lên khiến tôi giật mình.
_Ừ thì tôi muốn thử thách mình xem sao,cậu cũng không sợ đó thôi.-tìm được lí do,tôi quơ ngay cho hắn.
_Sao cậu dám???
_Tôi vào đây thì có sao đâu chứ,chẳng phải bây giờ cậu cũng đang ở đây đó thôi???
_Cậu có biết là tôi đã lo cho cậu lắm không,nửa đêm mà cậu bỏ đi như thế,nếu xảy ra chuyện gì..
Như phát hiện mình bị lố,hắn lập tức im nghỉm.
Nhưng không phải chỉ có hắn đỏ mặt khi nghĩ về chuyện hôm trước,cả tôi cũng thấy nóng bừng.
Tìm cách đổi chủ đề ,tôi vội nói ngay:
_Bây giờ phải ra khỏi đây cái đã,có gì tính sau.
_Ra khỏi đây,tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện – hắn đứng lên,ngó ngó xung quanh.Còn tôi thì vẫn chỉ ngồi là ngồi,duỗi cái hân ra được là tốt lắm rồi.
_Cậu vào đây bằng cách nào? – tôi hỏi.
_Còn cậu??
_tôi,hình như là rơi từ trên đó xuống.
_Tôi cũng vậy thôi – trời,nếu cả hai cùng rơi xuống,thì làm sao mà lên được chứ.
_Quỷ tha ma bắt ! – hắn cũng hiểu được điều đó.
_Hơ hơ,vậy là cậu phải chết chung với tôi rồi – tôi cười,chọc quê hắn (đến giờ này mà còn lạc quan zữ,pó tay)
_Chết ư? sống với cậu đã là đày đoạ lắm rồi,nay hai xương chung một chỗ,tôi không thể để chuyện đó xảy ra đâu – hắn cũng quay lại,với ánh mắt đáng ghét mọi khi nhìn tôi đầy hàm ý.
_Chết đi,tôi chết với cậu cũng đã là phước lắm rồi – vơ một hòn sỏi,tôi nhắm hắn mà lia..
_Ah!!! ..đau..- hắn ôm đầu.
_Này..đừng có giả vờ nha,hòn sỏi có bé tí không à.- tôi vẫn nghĩ là mình thông minh..
_Ah..chảy máu rồi ..hắn cứ ôm đầu như thế mặt cứ nhăn nhúm nên tôi cũng đam hoảng,nghĩ mình quơ trúng hắn thật..
_này ..này,có sao không,tôi xin lỗi,có thể lại đây cho tôi xem được không ?? – tôi lo lắng.
Hắn bước lại gần tôi,khuỵu người xuống..
_Nào ...để tôi xem- tôi i như một bà mẹ đang lo cho đứa con nghịch bị thương vậy..
_Nào..bỏ tay tôi xem – tôi đanh giọng.Cố nhìn thật kĩ nhưng vẫn không thấy vết thương nào,tôi mới hậm hực vì bị lừa,lấy tay đẩy đầu hắn cho ngã,rồi cả hai cùng phì cười.
hắn có một nụ cười đẹp.Gương mặt lạnh lùng vẫn thấy được thay bằng sự hạnh phúc rạng ngời.Cười đẹp thế này mà không chịu cười.Hay là hắn thích làm Cold boy thay cho hot boy??
_Lại nhìn tôi nữa rồi – hắn lên tiếng.
_Này...cậu lại tự sướиɠ nữa rồi- tôi đốp hắn.
_Ha ha ha..chưa bao giờ tôi thấy vui đến thế.Không biết ngày mai ,ngày kia..hay ngày kìa tôi có được thấy mặt trời nữa hay không nhưng ít ra lúc này đây tôi đang có một mặt trời cho riêng mình,một mặt trời chói chang và rực rỡ.