Nhưng rồi...khuôn mặt đẹp trai đó...dần biến sắc....
_A...a ....a – một khuôn mặt gớm ghiếc với những cái răng nanh nhọn hoắt đỏ màu máu...tất cả mọi thứ tối sầm lại...
_A...a ...a – tôi bật dậy khỏi giường,cái chân băng đυ.ng mạnh...ré lên một phát ...đau điếng...- hic,đúng là nằm mơ giữa ban ngày,mà còn mơ thấy ác mộng..thiên thần và quỷ dữ....
Toát cả mồ hôi hột...
Hôm nay chắc chắn có bão...Tuy dự báo thời tiết không bảo thế nhưng tôi chắc chắn là thế.Vì tên Phong sáng nay đột nhiên chuyển sang dịu dàng ,quan tâm người khác.Hắn bảo là vì tôi bị đau chân nên đã đón tôi từ rất sớm,lại còn mua kem cho tôi ăn nữa.
_Nhìn gì tôi vậy?
_Hả? Cậu..cậu có mắt ở sau lưng hay sao thế?
_Không..chỉ là,cậu nhìn đến nỗi tôi lạnh cả người rồi này
_Đâu,hoàn toàn không lạnh chút nào – tôi tiếp chiêu câu nói đùa của tên Phong,lấy tay nắm vai hắn..
_Đừng bám vai tôi,cậu chưa đủ cao đâu?
_Sao? – cậu ta lại bắt đầu thể hiện cái sự đáng ghét của mình rồi.
_Thôi được,cứ tạm bám vai đã...
_Tạm...tạm là sao?
_Không sao cả...
Hừ,cứ úp úp mở mở,ra vẻ thần bí .Làm như cậu không nói thì tôi sẽ tò mò mà chết ấy.Mà đúng là tò mò thật ..
_Này ,nói đi – tôi đấm vào lưng hắn.Vì thả tay ,xe đột nhiên lại chạy nhanh ,tôi suýt ngã nhào ra sau,may mà tóm được cái chống yên ...
_Hù..suýt chết..
_Cẩn thận vào,không là tôi không chịu trách nhiệm đâu đó- tên Phong hừ hừ.
_Không cần .
_Hì
_Đừng cười,nổi gai ốc bây giờ - tôi khó chịu khi nghe cái điệu cười đó.
_cứ việc – hắn cứ đốp tôi chan chát.
_Ánh mắt kì thị này,càng ngày càng mạnh – tôi lướt qua một lượt sân trường,đa số các nữ sinh đều tập trung ở đây sao ?
_Này ,nhỏ kia...- một cô bé tóc uốn lọn,nhuộm vàng ,chặn ngay mặt tôi (tôi cực kỳ chú ý đến mái tóc này ) cùng vài đứa theo sau.
_Cậu gọi tôi??- tôi chỉ vào mình,để xác định lại,tôi có quen ai ở đây đâu.
_Không mày thì ai vào đây nữa..
_ô hô...-bạn này muốn thân thiết với tôi kìa,chưa gì đã xưng mày tao rồi,với tôi thì chỉ xưng mày – tao khi hai đứa rất thân nhau thôi (như tôi và Ngân chẳng hạn).
_Gì cười vậy? ..thật là ngốc..
_Này.. em,chị dẫu sao cũng là tiền bối của em đó – nhìn thấy huy hiệu trên áo,tôi nhận ra,liền đáp trả.
_Tiền bối...hư..nực cười thật – nó hếch mặt lên trời,mấy đứa còn lại cũng cười một cách..nham nhở.
_Muốn làm tiền bối của tôi ư? dựa vào cái gì chứ?
_Dựa vào huy hiệu trên áo em và trên áo chị đó...- tôi không nao núng,trả lời đầy tự tin.
_Cái này á..- nó chỉ vào cái huy hiệu- sau đó đưa tay gỡ nó ra...Hành động của nó khiến tôi đơ vài giây : nó cầm cái huy hiệu, vứt xuống đất,dẫm đạp hông hối tiếc...
_Giờ còn gì nào??/
Cũng đáo để gớm,con bé này thú vị phết...
_Còn cái thẻ học sinh,vứt luôn đi cho đủ bộ chứ em..- tôi bắt đầu thấy thích con bé này.
Bốp – chị dựa vào cái gì mà dám lệnh cho tôi chứ..
...Cái tát ấy,là dành cho tôi....tôi sững người.Cố gắng hiểu xem chuyện gì đang xảy ra,nhưng tôi vẫn không hiểu,rốt cuộc kẻ vừa tát tôi,có ân oán gì với tôi chứ...
_Lần này tao cảnh cáo...,khôn hồn thì tránh xa anh Ngôn ra,tao mà biết mày còn đi với anh Ngôn ..thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu – con bé bỏ đi cùng tụi bạn lúc nào tôi cũng không để ý.
Thì ra là vì anh Ngôn....,tôi khuỵu người xuống,để cho cái bóng mình in lên một đường dài trên nền sân gạch vắng vẻ.
Tôi lê thê bước về nhà,cũng không muốn quan tâm tên Phong ấy ở đâu cả,có thể hắn đang tìm tôi,cũng có thể không...nhưng mặc kệ,không còn tâm trí nào nữa...
Tôi không buồn,không vật vã đau khổ..chỉ một chút tổn thương ,một chút thôi.Một mối quan hệ bạn bè,hoặc anh em trong sáng lại bị hiểu ra thế này,còn phải chịu một cái tát oan uổng.
Từ ngày hôm đó,tên Phong dường như né tránh tôi,có lẽ do tôi bỏ về trước.Hắn hoặc ra ngoài,cúp tiết,hoặc úp mặt xuống bàn ngủ.Hắn dở chứng,tôi kệ .Nhưng như vậy cũng buồn,vì ít ra,có hắn cãi lộn,tôi sẽ vui hơn nhiều.
_Này,ngủ vừa thôi,tôi thấy cậu mọc ra cái tai heo rồi kìa- tôi cố chọc.
_Phong heo,ái chà chà,cái tên này hay đó...- tôi cố châm chọc.
_Im đi,tôi đánh cậu đó..- ha ha,cuối cùng cũng có tác dụng.
_Không tin,Phong heo,Phong là heo ...- hô hô
_...- hắn bật dậy,trừng mắt nhìn tôi rồi sau đó như bất lực,bỏ ra ngoài.Nhìn thấy dáng Phong khuất khỏi cửa,tâm trạng tôi chợt thấy bứt rứt,khó chịu hơn.
_Này,Lan...!!!! – tiếng ai như tiếng anh Ngôn,tôi đang thất thểu bước khỏi sân trường ,nghe ai gọi nên quay lại...
_À,chào anh...- tôi buồn,cũng không biết vì cái quái gì nữa...Vì vụ hôm đó,hay là vì Phong trở nên lãnh đạm...tôi không rõ..
Chợt nhận ra mình đang đi bên cạnh anh Ngôn,càng không muốn trở thành tâm điểm của hôm nay(hôm nay mệt quá rồi),tôi cười trừ rồi kiếm cớ chuồn nhanh .