Editor: dzitconlontonBeta lần 2Cuối con hẻm nhỏ đó là cửa sau của một tửu lâu đang đóng chặt lại, bên cạnh có những đống gạch vụn như hộp gỗ, trên mái hiên treo một chiếc đèn l*иg lớn màu đỏ. Nhưng dù có đèn l*иg có chiếu sáng đến đâu, cũng không thể chiếu sáng vẻ mặt trắng bệch của Phó Lục, A Lê cảm thấy, nhìn bộ dạng sợ hãi của hắn, tựa hồ sẽ khóc ngay lập tức.
Nhưng nếu là một người khác bị đẩy vào góc tường với một con dao bạc sáng bóng trên cổ, có lẽ sẽ giống như hắn.
Tiết Duyên đưa lưng về phía đầu ngõ, chỉ nhìn thấy vòng eo gầy gò của chàng, không biết chàng đã ném ngoại bào ở đâu, chỉ mặc một bộ áσ ɭóŧ màu trắng, hơi cong lưng, như đang nhẹ nhàng nói nhỏ với Phó Lục. Gió đêm đem từng câu từng chữ đến bên tai A Lê, xung quanh vẫn ồn ào huyên náo như trước, nhưng câu nói ấy nàng lại nghe rất rõ ràng.
"Trước kia có ân oán gì, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, đó là chuyện giữa ta và ngươi, nhưng ngươi tính toán với người nhà ta là sao? Ta hôm nay sẽ để lại lời nói ở đây, nếu ngươi dám động vào bọn họ một chút, ta dám cá là sẽ róc xương lóc thịt ngươi, nếu không tin, ngươi cứ chọc ta thử xem!"
Phó Lục ngửa đầu nhìn Tiết Duyên, tay nắm vị trí chuôi đao, sợ lưỡi dao sắc bén sẽ làm mình bị thương, lời nói đều run rẩy, "Ta...... Ta nói cho ngươi biết, Tiết Tứ ngươi đừng có mà đắc ý, ngươi biết, ngươi biết cha ta là ai không?"
Tiết Duyên tiến lại gần mặt hắn, hung tợn nói, "Ta là cha ngươi!"
Cả người Phó Lục đều mềm nhũn, mồ hôi chảy ròng tựa vào tường, ánh mắt né tránh, cằm chảy ra nước, "Phụ thân ta là chủ sổ, nếu ngươi đả thương ta, cả nhà ngươi đều phải vào đại lao, sẽ chẳng có ai sống dễ chịu đâu!"
Tiết Duyên cười, "Dù sao cũng phải ngồi tù, ta đâu cần tự làm khổ mình, vậy ta rút gân ngươi trước, lột da ngươi, hầm xương ngươi, sau đó đốt nhà ngươi chôn cùng ta được không?" Tay chàng nắm cằm Phó Lục lắc lắc, "Chờ sau này xuống dưới đất, hai huynh đệ chúng ta còn có bạn, không tính là cô đơn đâu nhỉ."
Nghe vậy, Phó Lục thật sự khóc thành tiếng, thân thể hắn trượt xuống, ôm chân Tiết Duyên nói, "Tứ ca, đệ sai rồi..."
Tiết Duyên lạnh lùng hỏi, "Sai chỗ nào?"
Phó Lục nói, "Đệ không nên ép huynh đi sòng bạc, huynh không đi mà còn nói sỉ nhục huynh, ta cũng không nên ỷ vào người đông thế mạnh ở trên đường đánh nhau với huynh, càng không nên khi không đi bắt nạt tiểu tức phụ nhà huynh, còn nói sẽ trút giận lên người nhà huynh..."
Hắn nức nở nói trong nước mắt, "Tứ ca, huynh tha cho đệ đi, đệ không dám nữa đâu."
Tiết Duyên híp mắt, mũi đao chống lên yết hầu của Phó Lục, vốn còn định nói gì nữa, nhưng ánh mắt liếc một cái, lại nhìn thấy A Lê đứng ở đầu ngõ. Nàng ôm cánh tay, lạnh run đứng trong gió, hai má đã đỏ lên, thấy ánh mắt chàng nhìn qua, do dự một chút, sau đó liền chạy đến bên cạnh chàng, đứng cách Phó Lục ba bước.
A Lê nhìn nam nhân hôm qua còn vênh váo tự đắc trêu đùa với nàng, hiện tại bi thương đang quỳ, vẫn có chút không thể lấy lại tinh thần.
Vẻ ngạc nhiên trong mắt Tiết Duyên hiện rõ, "Sao ngươi lại ở đây?"
A Lê ấp úng một chút, sau đó xách hộp thức ăn trong tay lên, nói, "Ta sợ chàng bỏ bữa thì sẽ đau dạ dày, nên đến thư viện tìm chàng. Nhưng không tìm thấy chàng nên đi tìm dọc theo phố chợ đèn, tìm hồi lâu, mới thấy chàng ở đây đánh nhau với người ta."
Chuyện phía sau, nàng không nói.
Tiết Duyên bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp, làm cho người ta không nhìn thấu được, không biết qua bao lâu, cuối cùng chàng cũng thu đao lại, tra vào bên hông, nói với A Lê một câu, "Đi thôi."
A Lê cụp mắt xuống, thấp giọng nói một câu "Được".
Ngõ nhỏ lại trở lại vốn ban đầu như vậy, với một chút im lặng giữa tiếng ồn ào, một con mèo hoa nhảy xuống từ đầu tường, meo một tiếng biến mất không thấy, A Lê đi bên cạnh Tiết Duyên, thấy hô hấp của chàng đều đặn, bộ dạng không khác gì lúc ở bên cạnh mình, giật mình lại cảm thấy vừa rồi giống như là một giấc mộng.
Chỉ có thanh đao treo bên hông chàng vẫn còn, chói lọi theo từng bước chân của chàng, khiến người ta hoa mắt.
A Lê dùng đầu ngón tay chạm vào vỏ đao đó, đồ vàng chạm vào cảm thấy lạnh lẽo, trong gió đêm lạnh lẽo càng khiến người ta lạnh cả sống lưng. Nàng nắm chặt hai tay, bước chân cũng chậm lại một chút, nàng muốn nói lại thôi nhưng vẫn mở miệng, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Tiết Duyên."
Bên kia cúi đầu đáp lại, "Ừm."
A Lê nói, "Thanh đao này của chàng, là, tìm ở đâu thế."
Tiết Duyên dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng, "Đao?"
Lá gan của A Lê lớn hơn một chút, chỉ vào bên hông chàng nói, "Đao, chỉ có cái chuôi này."
Tiết Duyên dùng hai ngón tay nắm thứ đó lên, khẽ lắc lắc, bỗng nhiên nở nụ cười. Chàng dễ dàng cởi dây đai buộc chuôi ra, thảy thảy trong tay, sau đó ném vào trong tay A Lê, "Giả đó."
A Lê kêu lên bắt lấy, không hiểu lời chàng nói, hỏi, "Cái gì giả?"
"Đao, giả." Tiết Duyên dừng chân, cầm đao rút ra, ngón tay búng lên, âm thanh chói tai, không thanh thúy bằng sắt, "Làm bằng gỗ, tối hôm qua ta mài đại đó, rồi rưới thêm chút nước lên trên, đả thương người thì người không bị thương được đâu, nhưng với chuôi đao và bao đao thì hù dọa Phó Lục sợ rụng trứng như vậy cũng không có vấn đề gì đâu. Hắn bị dọa đến choáng váng, chỉ sợ ta nổi điên sẽ lấy mạng hắn thôi, sao còn có thể hoài nghi có phải ta đang lừa hắn hay không."
Đuôi lông mày Tiết Duyên nhướng lên, nói với A Lê, "Cũng dọa ngươi rồi à?"
A Lê khẽ nhếch môi, lông mày lá liễu cong cong, đáy mắt ngân ngấn nước, sóng sánh, đèn l*иg bên cạnh làm nổi bật nó lên như suối nước trong vắng.
Tiết Duyên nhìn nàng một hồi, dần dần thu lại nụ cười, nghiêng đầu nhìn về nơi khác, chỉ là bước đi chậm lại một chút, cố gắng chờ nàng.
Từ nơi này về đến nhà, nếu đi nhanh một chút, cũng chỉ tốn một nén nhang, sẽ qua một con ngõ hẹp ở giữa, hai bên là những ngôi nhà tranh bị bỏ hoang không có người ở. Tiếng ồn ào của phố chợ đèn đã bỏ lại phía sau từ lâu, xung quanh đều yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người, Tiết Duyên giơ tay nhéo nhéo trán, lên tiếng hỏi, "Có lạnh không?"
A Lê gật đầu, nàng xoa xoa cánh tay, nói, "Chúng ta mau về nhà đi, ta luôn cảm thấy nơi này u ám."
Tiết Duyên hơi muốn cười, chàng há mồm vừa định nói một câu gì đó, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vang nhẹ, giống như là tiếng sắt va vào nhau. Ánh mắt chàng nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong hư không, con ngươi co rụt lại, đưa tay bắt lấy cánh tay A Lê, nói, "Đi mau."
A Lê mơ mơ màng màng, nàng bị Tiết Duyên kéo đi về phía trước, hô hấp trở nên nặng nề, sắp theo không kịp, nàng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng nhận thấy bầu không khí trở nên căng thẳng ngay lập tức.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Khi chỉ còn cách lối vào con hẻm mười bước chân, tiếng bước chân phía sau cũng không che dấu nữa, tản ra tán loạn, Tiết Duyên bảo vệ A Lê ở phía sau cánh tay quay đầu lại nhìn, trong bóng tối có hơn mười người, trong tay cầm đao gậy, mặt trên có khảm vòng sắt, khi di chuyển sẽ rung lên leng keng.
Trong đầu A Lê ong ong một tiếng, nàng nắm chặt lớp vải trên cánh tay Tiết Duyên, cảm thấy cả đầu ngón tay mình cũng lạnh ngắt.
Tiết Duyên đã có phỏng đoán trong lòng, chàng nhổ nước bọt một bên, nói, "Ai bảo các ngươi tới?"
Ánh sao mờ ảo, gió đêm xào xạc góc áo, một lúc sau, trong đám người bỗng dưng vnag lên tiếng cười khẽ, "Ta đó."
"Tứ nhi, ngươi lại làm thế này? Lục tử làm việc cũng không ngay thẳng, nhưng ngươi thừa dịp trăng thanh gió mát dùng đao chặn đầu hắn ở ngõ, là ngay thẳng à?" Đám côn đồ cầm gậy kia nghe âm thanh, tự giác nhường đường, để lại cho Hầu Tài Lương chậm rãi đi ra, hắn mặc một bộ y bào màu xanh đen, tay áo có thêu vài sợi chỉ vàng, hắn nói, "Tứ nhi, ngươi cái này cũng không nói được a."
Tiết Duyên giương mắt liếc hắn, mắt mang vẻ trào phúng, "Là Phó Lục tìm ngươi dẫn người tới à? Thật đúng là đủ khí phách."
"Khí phách hay không khí phách thì có liên quan gì, ai cười đến phút cuối mới là tốt nhất, không phải sao?" Hầu Tài Lương đứng trước mặt Tiết Duyên, cơ thể hơi nghiêng, nhìn về phía A Lê được chàng chắn ở phía sau, chắp tay hành lễ, nói, "Ngày đó gặp vội, chưa bắt chuyện đôi câu với tiểu nương tử, hôm qua Phó Lục đã mạo phạm hơi nhiều, Hầu mỗ ta ở đây bồi tội cho ngươi. Nếu hôm nay rảnh rỗi, không bằng giá lâm hàn xá tán gẫu vài câu? Coi như là may mắn cho kẻ hèn này."
Hắn nói cười vui vẻ, thấy A Lê thờ ơ, nụ cười thu lại ngay lập tức, sau đó quay người lại giơ tay lên, phất phất tay về phía sau, "Đi chuẩn bị xa giá[1] đến." Nói xong, liền duỗi tay muốn kéo cánh tay A Lê.
[1] Xa giá: xe ngựa của vuaSắc mặt của Tiết Duyên tái mét, dùng sức đạp một cước vào thắt lưng của hắn, cắn răng nói, "Lão tử muốn nhìn xem ai dám tiến lên một bước!"
Hầu Tài Lương cong khóe môi, thản nhiên nói, "Người thắng cuộc sẽ được thưởng ba lượng bạc."
Vừa dứt lời, lâu la[2] xung quanh đã náo động, mỗi người rục rịch.
[2] Lâu la: quân thủ hạ của giặc cướp.Tiết Duyên che chở A Lê trong khuỷu tay, mắt hướng về phía Hầu Tài Lương, tức giận cười ngược lại, "Đám vô lại các ngươi chỉ dám chọn nữ nhân và trẻ em để xuống tay à?"
Vẻ mặt Hầu Tài Lương trở nên lạnh lẽo, hỏi, "Ngươi nói cái gì?"
Tiết Duyên nói, "Sao, làm kẻ vô lại mà còn không phép người ta nói à? Trở thành kỹ nam lại muốn lập bài phường, sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy."
Hầu Tài Lương tự xưng là nhân tài văn chương, hận nhất là có người nói hắn không vẻ vang, từng câu từng chữ của Tiết Duyên đã chọc vào chỗ đau của hắn, mặt hắn bình tĩnh, không nói gì một lúc lâu, cuối cùng cười lạnh thành tiếng, "Ờ, để cho ta ngẫm lại xem, Tiết công tử thanh cao kiêu ngạo như thế nào lại đi cùng đám hỗn nợ vô lại như chúng ta."
"Là hai năm trước ngươi mới đến Lũng huyện, hơn nửa đêm uống rượu và chơi bời trong quán rượu người ta mà còn không có tiền để trả, ta đến giải vây cho ngươi đấy?" Hắn dùng quạt vỗ tay, chuyển hướng bốn phía cười nói, "Đây có thể là sự thật sao? Tiết Tứ gia chúng ta cũng có lúc uống rượu không trả tiền, mà để cho người ta đánh?"
A Lê nhìn thấy bàn tay của Tiết Duyên đã nắm chặt ở bên cạnh mình, gân xanh trên mu bàn tay bộc phát, cả người đều run rẩy. Nàng nhìn mà kinh hồn bạt vía, vội vàng đưa tay cầm cổ tay chàng, trấn an nói, "Tiết Duyên, chàng đừng nghe hắn, chúng ta không cãi nhau gì hết, chúng ta về nhà đi."
Hầu Tài Lương "Ai" một tiếng, giương cánh tay ngăn trở trước người hai người, "Sao lại không nghe ta, mỗi chữ ta nói đều là thật, không có một chút bịa đặt lung tung nào cả. Tiểu nương tử, ngươi cũng đừng quên, vị Tiết Tứ gia bên cạnh ngươi, chúng ta cùng lưu manh, nhưng xuất thân lại giống nhau, phân biệt cao thấp quý tiện làm gì. Ta là bãi bùn, còn hắn là hoa sao?"
Tiết Duyên thấp giọng nói, "Ngươi nói dóc!"
Chàng vừa dứt lời, bên cạnh lập tức có một tên lưu manh đứng ra, đẩy bả vai chàng một cái, quát lớn, "Nói chuyện như thế nào!"
Hầu Tài Lương nheo mắt lại, khoát tay áo về phía sau, người nọ cúi đầu thuận mắt lui xuống, không khí lập tức yên tĩnh, chợt nghe hắn cười khẽ, "Ta sẽ thả ra, ngươi làm sao vậy?"
Hắn nói, "Tiết Duyên, ta cho ngươi thể diện, nhưng chính ngươi không cần, nể tình huynh đệ đã đi cùng nhau một đoạn ngày xưa, ta sẽ cho ngươi hai con đường, một, ngươi xin lỗi Lục Tử, về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông, một biệt hai khoan[3], hai, chúng ta đánh một trận, ta muốn xem xương cốt của Tiết Tứ ngươi cứng hay là gậy của Hầu Tài Lương ta cứng!"
[3] Một biệt hai khoan: Từ gốc "一别两宽", trích từ "Thỏa thuận trả tự do cho người vợ thời Đường", tương tự như thỏa thuận ly hôn ngày nay.——————–
Tác giả muốn nói:
Tính cách của Tiểu Tiết thật sự là quá cứng nhắc, mọi người không nên học hỏi từ ổng.