*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên đường Tư Nguyên bày đầy quán ăn sáng ở lối vào trường Nhất Trung Tần Thành, Phương Du dừng lại ở một quầy bánh kếp hành lá(1), "Một phần bánh kếp hành lá, thêm trứng gà."
(1)Bánh kếp hành lá (tạm dịch) vì tên gọi của bánh này tùy thuộc vào nguyên liệu làm ra bánh. Còn có tên gọi khác là bánh kếp cầm tay(?)
"Được rồi!" Bác gái mặc tạp dề nhìn Phương Du, cười hỏi,"Đồng học đến rất sớm, hè này khi nào trường con học bù?"
"Con là học sinh năm nhất." Phương Du đưa tiền.
"À à ra là tân sinh, dì đây bán bánh kếp hành lá rất ngon nước sốt vừa đủ, về sau bạn học thường xuyên đến dì sẽ giảm giá cho, gần đây xu hướng "Cốc thứ hai giảm nửa giá" đang rất thịnh hành, con cùng bạn bè đến ăn dì cũng sẽ giảm nửa giá phần thứ hai cho......"
Bác gái nói liên miên mãi, một tay đập trứng gà vào chảo sắt, âm thanh "Xèo xèo" nương theo mùi hương toả ra thơm phức.
Phương Du không trả lời, nhìn chằm chằm vào quả trứng một lúc rồi bấm điện thoại, một chấm đỏ bên trên app Tuyệt Địa Cầu Sinh.
Tin nhắn chưa đọc?
Phương Du nhíu mày, bình thường bạn bè cậu chỉ thêm trong đội TG, bình thường liên lạc đều dùng Wechat, ai sẽ sử dụng tài khoản game để gửi tin nhắn?
Nghĩ vậy, Phương Du nhấn mở giao diện app, một hộp thoại yêu cầu kết bạn hiện lên--
【Đẹp Trai Tung Trời gửi yêu cầu kết bạn. Đồng ý? Từ chối? 】
Đẹp Trai Tung Trời? Ai đây?
Phương Du nhìn chằm chằm vào id game này một hồi lâu mới phản ứng, hậu tri hậu giác mà nghĩ đến đội trưởng LG lúc ăn gà tối hôm qua.
"Đồng học, đồng học." Bác gái gọi Phương Du hai tiếng, "Bánh kếp hành lá của con xong rồi đây."
"Cảm thấy ngon thì thường xuyên đến, dì sẽ giảm giá cho con! Con cũng giúp dì tuyên truyền một chút." Bác gái vươn tay vỗ vỗ vai Phương Du.
"Ồ." Phương Du đáp ứng, cậu im lặng cúi người lùi lại, một bên cắn một bên đi về phía trường.
Nhất Trung là trường lớn nhất ở Tần Thành, ngôi trường này rất có khí thế, ở vùng ngoại ô phía nam được bao vây bởi một bức tường, rất phóng khoáng mà chiếm diện tích gần 220 mẫu(2), đối với Tần Thành mà nói đây quả thực là tấc đất tấc vàng. Quả thực phải đem hai chữ "Có tiền" mà dán vào ngôi trường này, chín tầng toà tổ hợp đối diện với cổng xếp điện của trường, có năm mươi tư bậc tam cấp lát đá cẩm thạch thẳng đến lầu hai phối hợp với với hai cây cột phù điêu sừng sững, trông như kinh thành nguy nga tráng lệ.
(2)mẫu: Lượng từ: đơn vị diện tích. § Ngày nay, một mẫu 畝 bằng 100 mét vuông. Ngày xưa, một mẫu 畝 bằng 6000 thước (xích 尺) vuông.
Phương Du nhét miếng bánh kếp hành lá cuối cùng vào miệng, nhét túi nilong vào thùng rác tổng hợp, lúc này mới bước chân lên cầu thang.
Phòng thi của cậu phòng số 8201 trên tầng hai của toà nhà tổng hợp, có lẻ tẻ một vài bạn học ngồi trong phòng thi, cầm một cái sổ tay nhỏ bằng lòng bàn tay lên nhỏ giọng đọc lại một bài thơ khảo cổ, lúc nãy Phương Du đi đến cửa trước trong đầu liếc nhìn, do dự một chút cuối cùng chọn đi vào bằng cửa sau. Cậu không thích bị khác nhìn chằm chằm, đặc biệt là người lạ, dù là ánh mắt tò mò hiếu kỳ cũng khiến cậu khó chịu.
Nhẹ nhàng đẩy cửa sau ra, Phương Du thuận thế ngồi xuống chỗ gần cửa sau nhất, cảm thấy cử động của mình rất nhỏ, nhưng ngay lúc cậu định đặt cặp sách lên bàn thì các bạn học trong phòng đồng loạt quay lại nhìn.
Động tác trên tay Phương Du ngưng lại, ngẩng đầu nhìn lướt qua xung quanh, "Tôi quấy rầy đến mọi người sao?"
Mấy vị bạn học trong lớp không hẹn nhau mà cùng đều sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu lia lịa như cái trống trỏi.
"Ồ." Phương Du thấy thế hơi gật đầu, thu lại ánh mắt.
Thời gian kiểm tra của cuộc thi chia lớp ở Nhất Trung Tần Thành hoàn toàn phụ thuộc vào mô hình thi tuyển cấp ba. Bài kiểm tra đầu tiên vào lúc chín giờ hai mươi, cậu lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian hiện tại, tám giờ mười lăm, còn sớm, vừa vặn có thể ngủ bù.
Ngay lúc Phương Du nằm gục trên bàn ngủ, diễn đàn Nhất Trung bùng nổ, một bài đăng với tiêu đề bắt mắt từ trên trời giáng xuống-"Ngàn năm có một! Ngàn năm có một! Phòng thi của tôi đang sốc vì xuất hiện một đại soái ca!"
Là một đoạn văn như có âm thanh,"A a a a a, tôi muốn sinh cho tiểu ca ca một hầu tử(3)!" Hàng loạt dấu chấm than đủ để thể hiện sự phấn khích của chủ lầu, tiếp đó là 9 bức ảnh được chụp từ nhiều góc độ khác nhau, có chút mơ hồ nhưng cũng không thể che đi giá trị nhan sắc của nhân vật chính trong bức ảnh.
(3)hầu tử: nguyên văn là 猴子hóuzi, 猴子 viết, đọc giống(đồng âm) với 孩子háizi (hài tử, con cái)
Bên dưới bài viết náo động một hồi, đủ các thể loại, phản hồi ngày càng nhiều "Cầu tiểu ca ca nhìn tôi một cái.", Còn có một cái tên là "Sa Vào Mỹ Sắc" nhắn lại nói, "Eo của tiểu ca ca không phải eo bình thường mà là hoa hồng Bulgaria, tôi chết đây, tôi có thể đó, mắt tôi mang thai mất rồi, cầu tiểu ca ca cho phương thức liên lạc, tôi muốn sinh con cho tiểu ca ca!"
Tóm lại, cái bài đăng từ trên trời rơi xuống lúc tám giờ hai mươi này còn chưa được nửa tiếng đồng hồ đã thành bài HOT, mức độ phổ biến của nó còn gần giống với "Giá trị cốt lõi khoa học xã hội chủ nghĩa."
Diễn đàn Nhất Trung nổ tung bành, mà vị "Tiểu ca ca" kia vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ ở phòng 8201(4), cơ mà chủ lầu đăng bài rất có uy tín không để lại bất cứ thông tin gì về phòng thi của Phương Du nên hiện tại không có "đội quân" nào chuẩn bị đến sinh hầu tử cho Phương Du hết.
(4)Bên trên tác giả ghi là phòng 8201 nhưng ở đoạn này lại ghi là 8301. 2 với 3 gần nhau nên có thể đã đánh nhầm, mình sẽ sửa thành 8201 cho khớp nhé.
Lâm Dật ngồi ở ghế sau xe Audi đọc bài viết, lưu lại bức ảnh đẹp nhất của tiểu ca ca, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn mà đem điện thoại cất vào túi, tựa lưng vào ghế, gác tay sau đầu, thổi một tiếng huýt sáo thật dài.
Vương thúc từ trong kính chiếu hậu nhìn Lâm Dật cười hỏi: "Thiếu gia hôm nay tâm trạng không tệ."
Lâm Dật liếʍ liếʍ môi, làm như thật mà suy nghĩ một lúc rồi nói, "Tôi quyết định, không kết hôn với Trì Hoài."
Khoé miệng Vương thúc giật giật, những Omega khác thì xấu hổ thẹn thùng, mà sao cái vị nhà này lại ghét hôn nhân đến vậy, ngày nào cũng đặt vấn đề hôn nhân lên miệng rồi thở dài bất lực, ông từ từ đậu xe trước cửa trường Nhất Trung.
Lâm Dật mở cửa ném cặp sách lên vai, quay đầu nhìn quét qua, vừa vặn nhìn thấy chiếc Rolls Royce đậu ở phía Đông, mẫu xe phảng phất hình Bumblebee(5), khí chất ngời ngời mang theo ngạo nghễ, đi ra không có ai khác ngoại từ con 'khổng tước'(6) đực của Trì Hoài, Lâm Dật vẫy tay hướng Trì Hoài hô một tiếng, "Hoài ca, chào buổi sáng nha!"
(5)Bumblebee là phim điện ảnh khoa học viễn tưởng của Mỹ năm 2018 tập trung vào nhân vật cùng tên của thương hiệu Transformers. Đây là phần phim thứ sáu của loạt phim người đóng Transformers và đồng thời cũng là phần tiền truyện của bộ phim Transformers năm 2007. Nguồn Wikipedia
(6)Khổng tước là chim công, còn con thú cưng của Trì Hoài là con vẹt, ở đây Lâm Dật ví con vẹt như con công.
Cửa xe 'Bumblebee' mở ra, hắn mặc một chiếc áo xanh đậm dòng NIKE, quần bò demin(7) sáng màu của GU, xỏ đôi giày vải CONVERSE màu trắng, Trì Hoài bước xuống xe, mỉm cười thân thiện.
(7)Denim là loại chất liệu may từ vải cotton cứng với các sợi đan chéo, trong đó một sợi ngang nằm dưới hai hoặc một số nhiều hơn sợi dọc. Denim được biết đến như là loại vải may quần jeans. Wikipedia
"Sao thế? Con vẹt bảo bối nhà cậu động dục à?" Lâm Dật 'đấm' một quyền vào tay hắn rồi hỏi.
"Không có." Trì Hoài lắc đầu cười, hai người đi cùng nhau vào trường.
"Vậy cậu con mẹ nó sao cười giống ăn hết shit thế." Lâm Dật trợn mắt nhìn hắn, rất là ghét bỏ, "Nếu không phải tối hôm qua tôi tận mắt thấy cậu ăn gà mà bị một phát headshot như vậy, tôi cũng hoài nghi tên khốn nhà cậu có phải sẽ hành hạ hết những người khác không nữa."
"Cút cút cút, cậu với miệng thối của cậu, cậu có tin tôi đạp cậu từ đây xuống tầng tổng hợp không?" Trì Hoài liếc y, cười nói: "Nhưng mà tôi cao hứng là bởi vì người headshot tôi cơ."
Lâm Dật dừng bước lại, nhìn Trì Hoài như tên bị bệnh tâm thần từ trên xuống dưới đáng giá, "Bị người khác hành hạ mà lại cao hứng? Không nghĩ tới nha Hoài ca, thì ra cậu lại thuộc khuynh hướng M, bạn tôi có thẻ ra vào của câu lạc bộ Bɖʂʍ Tần Thành, cậu có muốn vào không?"
"Muốn ông nội cậu." Trì Hoài đánh y một cái, "Tối hôm qua cậu không nghe thấy sao? Giọng của GOD đó, cô gái dễ thương! Tiểu Lolita! Tay súng thiện xạ, chỉ có hành động chứ không nói nhiều, đơn giản."
Lâm Dật nhếch mép, đẩy Trì Hoài một cái, "Nói cậu là tên súc sinh quả là không đủ rồi, cô bạn kia bộ dạng như thế nào còn không biết, đừng nói là không nhìn, dù chỉ một chút cũng không có, cậu đây lại còn bắt đầu nghĩ cách?"
"Cái này trước tiên nên bắt đầu từ tình bạn cách mạng trước thôi." Trì Hoài nhún nhún vai.
"Cậu thêm bạn bè với cô bạn kia à?" Lâm Dật quay đầu hỏi.
"Đã thêm, nhưng mà còn chưa bắt đầu nói chuyện."Trì Hoài lắc đầu.
"Này--cả buổi mà người ta còn chưa đồng ý thêm bạn bè à." Lâm Dật cắn ống hút sữa bò nói.
"Đồng ý, nhất định đồng ý, tuy bây giờ tôi chưa thấy thông báo bạn bè, nhưng mà một người có mị lực như tôi chủ động xin kết bạn, đối phương làm sao có thể không đồng ý?" Vẻ mặt Trì Hoài nhất định phải đồng ý, "Theo đuổi con gái phải hiểu được lạt mềm buộc chặt, cậu không thể ngay từ đầu đã nhiệt tình, phải để cô ấy yên lặng vài ngày, cũng như tôi hiện tại, thêm bạn bè với cô ấy nhưng không nói chuyện trước, qua mấy ngày cô bạn nhịn không được, sẽ chủ động lại nói chuyện riêng với tôi......"
Lâm Dật "Phi" một tiếng, "Tên khốn nhà cậu đừng có mà đắc ý nha, cẩn thận lại thất bại."
Trì Hoài nhướng mày, hắn đưa tay lên vuốt tóc, "Một Alpha đẹp trai hàng đầu như tôi, người gặp người thích, Omega tranh nhau muốn gả cho tôi có thể rải khắp Tần Thành một vòng. Thất bại? Không tồn tại."
Lâm Dật cười lạnh một tiếng, y lấy điện thoại từ trong túi quần ra, lướt hai cái rồi đưa ra trước mặt Trì Hoài, "Trì đại thiếu gia nhìn thấy chưa? Ngài đã ngồi ở cái ghế giáo thảo 17 năm bây giờ chỉ sợ không giữ được lâu thôi. Tôi quyết định, một Omega đẹp trai đỉnh cao như tôi nên cưới một Alpha lạnh lùng có chút bất thường như vậy, nên Hoài ca à, tôi không có ý định gả cho cậu."
Thần sắc Trì Hoài cứng đờ, đó là một tấm hình, được chụp từ phía chính diện.
Chàng trai vừa vặn nhìn về phía máy ảnh, hơi nghiêng cằm, khuôn mặt vô cảm nhưng lại toát ra một ánh nhìn quái đản làm người ta không muốn đến gần, ánh nắng vàng làm lộ rõ đường nét của dáng người hơi gầy của cậu trai, mặc một chiếc áo len màu nâu vàng với áo sơ mi sọc dọc đen trắng bên dưới, một lọn tóc nhỏ hơi xoăn bên cạnh đỉnh đầu, lệch tông với mái tóc đen mềm mại xoã bên tai.
Rất đẹp trai.
Kiểu đẹp trai đến kinh người không thể rời mắt.
Sau khi ngây người một chút, Trì Hoài rời ánh mắt như không thèm để ý, thản nhiên nói: "Lôi kéo có ích lợi gì, đàn ông quan trọng chính là cơ bắp, tôi muốn nói, cậu ta là cái bình hoa di động không hoạt động được, cùng với anh cậu solo--"
Đang ầm ĩ, Lâm Dật ngừng lại, vỗ vỗ bả vai Trì Hoài, "Hoài ca, đừng có nói mấy cái này nữa, ừm, người đang ở kia, sao ngài không đi lên làm quen một chút?"