Hai người đều lơ đễnh, Phương Du ngồi yên nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Trì Hoài quay đầu cũng không nhúc nhích.
Lâm Dật một mực lo lắng cho Phương Du, từ khóc độ của y nhìn thấy Trì Hoài che chắn cho Phương Du, như là đang ôm Phương Du thật chặt vậy.
Y không thể nhìn thấy Phương Du, cách một lối đi nhỏ lo lắng không ngừng vươn cổ nhìn sang bên kia, "Anh Hoài, anh Hoài!"
Trì Hoài định thần lại, hắn vô thức sờ sờ khoé miệng, quay đầu hỏi, "Có chuyện gì?"
"Phương Du cậu ấy không sao chứ?" Lâm Dật liếc nhìn Phương Du rồi hỏi.
"Không sao, vừa mới đấm tôi một cái." Trì Hoài nhún nhún vai.
Ánh mắt Lâm Dật trở nên có chút kỳ quái.
Giọng điệu của anh Hoài nghe có cái gì đó không đúng, giống như là vợ yêu nhà mình phát giận, anh chồng vất vả dỗ được rồi, người khác quan tâm hỏi han thì hắn có chút bất lực nhưng giọng điệu lại rất cưng chiều.
Trì Hoài bị Lâm Dật nhìn không thể giải thích được, hắn cúi đầu nhìn quần áo của mình, quay đầu lần nữa nhìn về phía Lâm Dật hỏi: "Phương Du không nôn lên người tôi đâu, cậu nhìn tôi với cái ánh mắt gì vậy?"
Lâm Dật vuốt mặt, lắc đầu, "Không có gì, tôi vừa gặp ảo giác."
"Ồ."
Trì Hoài dựa lưng vào chỗ ngồi, xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, vừa định ngủ tiếp thì Phương Du bên cạnh lên tiếng.
Câu đầu tiên, "Cảm ơn."
Câu thứ hai, "Cậu chăm sóc người bị say xe có vẻ rất thành thạo nhỉ?"
"Mẹ tôi thường bị say xe, vừa ngửi mùi xe buýt là đã buồn nôn." Trì Hoài trả lời.
Biểu tình của hắn rất tự nhiên, như thể lúc nào cũng mang theo túi y tế, chăm sóc bệnh nhân như ăn cơm, Trì Hoài nhún nhún vai nói tiếp: "Huống chi bình thường tôi hay đi dã ngoại rong chơi không vừa, nếu không học chút kiến thức y học thì sợ rằng đã chết một trăm tám mươi lần rồi."
Phương Du có chút kinh ngạc, cậu quay đầu nhìn về phía Trì Hoài, "Cậu thích phiêu lưu?"
"Đương nhiên." Trì Hoài từ chối cho ý kiến, không chút khách khí hất tóc, sau đó xắn tay áo lên phô bày cơ bắp cho Phương Du xem, "Nhìn thấy không? Để được vóc dáng giống anh đây, leo núi, lướt sóng, nhảy bungee và trượt tuyết đều là chuyện nhỏ."
Sau khi Trì Hoài đắc ý nổi lên thì không dứt, vừa khoe cơ bắp vừa khoe cơ bụng, nếu Phương Du không nhịn được nữa thì đá sẽ đá hắn một cước, Trì Hoài định làm trò cởϊ áσ trước mặt các bạn học lớp 10/1, nhân tiện giải phóng thuộc tính tổng tấn công bất khả chiến bại của mình.
Phương Du sắc mặt tối sầm lại, một lần nữa trùm áo khoác lên đầu ngủ.
Quả nhiên Trì Hoài là một tên tự luyến level max, tốt nhất không nên cho hắn một cái nhìn tốt.
Sau khi thoa tinh dầu thì Phương Du không còn say xe nữa, yên ổn mà ngủ một giấc đến căn cứ huấn luyện quân sự.
Các giáo quan đứng thành hai hàng ở lối vào trụ sở huấn luyện quân sự, bọn họ cầm cái loa lớn hướng xe buýt hô to, rốt cuộc là từ quân đội luấn luyện ra nên ngay cả tiếng hô cũng đều theo nhịp như vậy.
Trì Hoài giật mình tỉnh dậy "Á" một tiếng, nếu không thắt dây an toàn, hắn có thể đã bị bật ra khỏi ghế rồi.
Phương Du thấp giọng văng tục, ngái ngủ đứng dậy, chậm rãi mặc áo khoác, rất rất khó chịu khoác balo lên lưng, cùng lác đác vài bạn học lảo đà lảo đảo xuống xe.
Giáo quan được trường học phân công quản lý lớp một là một Alpha trên mặt và ngón út có một vết sẹo, họ Bùi. Anh ta chắp tay sau lưng, môi nhếch, ánh mắt đảo qua các bạn học năm nhất lười biếng. Đối mặt với Alpha có lực áp bách như vậy, Phương Du luôn luôn cảnh giác. Ngay khi chân vừa chạm đất, còn chưa kịp hít thở không khí trong lành, cậu đã nhạy cảm nhận ra huấn luyện viên đứng đối diện, cậu vô thức căng thẳng cơ thể, đứng yên không chớp mắt nhìn vị giáo quan này.
Các bạn học lớp một xuống xe cũng cảm nhận được áp lực từ phía giáo quan, bọn họ châu đầu ghé tai nói mấy câu rồi lại đứng im tại chỗ.
Trì Hoài là người cuối cùng xuống xe.
Trên đầu hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, áo khoác huấn luyện vắt trên tay, tay trái thì cầm ba lô, ngáp ngắn ngáp dài cà lơ phất phơ với vẻ mặt ủ rũ bước xuống xe.
"Hú-- trên núi không khí mát mẻ trong lành, tôi dường như cảm nhận được cái ôm ấm áp thân thương của mẹ thiên nhiên rồi, các bạn học, vui lên..."
Trì Hoài giang hai cánh tay, một bên than thở một bên xoay người tại chỗ một vòng, có chưa nói hết đã bắt gặp ánh mắt của giáo quan.
Hắn trong nháy mắt im lặng, nuốt những lời chưa nói hết vào bụng, hắn liếc nhìn xung quay, sau đó nhanh chóng dừng lại, dùng thái độ nghiêm túc hướng giáo quan Bùi chào theo nghi thức quân đội, "Chào huấn luyện viên!"
Các bạn học bị Trì Hoài chọc cười, một người nhịn không được cười ra tiếng.
Phương Du cong cong con mắt, quay đầu nhìn Trì Hoài, nhỏ giọng mắng một câu "Đồ ngốc".
Giáo quan Bùi không trả lời, anh chỉ lẳng lặng nhìn các bạn học lớp một cười ngã trái ngã phải, trờ khi tiếng cười lắng xuống, anh mới chậm rãi mở miệng, "Cậu tên gì?"
"Cáo cáo giáo quan, em tên Trì Hoài, Trì trrong Trì đáo (đến trễ), Hoài trong sông Hoài!". Hai gót chân Trì Hoài chạm vào nhau, một kiểu chào theo nghi thức quân đội.
Giáo quan Bùi mặt vô cảm gật đầu, anh quay đầu nhìn về phía các bạn học lớp một, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Phương Du ở phía sau, "Cậu, ra khỏi hàng."
Các học sinh lớp một đều nhìn lại, giống như đánh trống truyền hoa.
Phương Du ngẩn người, cậu nhìn giáo quan Bùi, vốn định hỏi rằng tại sao lại là cậu thì lời chưa kịp thốt lên đã nuốt xuống, đeo ba lô nhanh chóng ra khỏi hàng, nghiêm túc chào, "Giáo quan, tìm em."
"Cậu tên gì?" Giáo quan Bùi hỏi.
Phương Du đang muốn trở lời thì Trì Hoài đứng một bên chen vào nói, "Giáo quan, cậu ấy tên Phương Du."
Giáo quan Bùi không để ý tới Trì Hoài, ánh mắt vẫn đặt trên người Phương Du.
Phương Du trả lời, "Báo cáo giáo quan, em là Phương Du."
Lúc này giáo quan Bùi gật đầu, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía các bạn học lớp 10/1, cất cao giọng nói, "Ngoại trừ trì Hoài và Phương Du ra, tất cả đều có, xếp thành hàng phía sau sân trường chạy năm vòng, ba lô trên lưng không được tháo xuống, không được nghỉ ngơi hay ăn uống cho đến khi chạy xong!"