Nhất Trung Tần Thành tiền nhiều như nước, đối với học sinh năm năm nhất, trường học trực tiếp đưa bọn họ đến căn cứ huấn luyện quân sự Nam Sơn, giáo quan được mời đến từ quân đội để hướng dẫn trực tiếp, tiến hành huấn luyện khép kín trong một tuần.
Vào ngày Phương Du bọn họ đi huấn luyện quân sự trời mưa nhẹ, bầu trời xám xịt, hai mươi lăm chiếc xe buýt du lịch đậu trên sân bóng của trường, các phụ huynh đều mặc áo mưa và đem theo ô để mang đồ ăn cho con mình.
Phương Du đứng dưới mái hiên trú mưa, mặt không thay đổi nhìn những chiếc ô màu sắc sặc sỡ và đoàn người náo nhiệt trong bãi tập, những hạt mưa rơi xuống mái hiên bên trên kêu tanh tách.
Hôm qua cậu có trở về nói với bố mẹ rằng hôm nay cậu sẽ đi, thế nhưng cả hai đều không ai tới.
Tại sao lại không đến? Vì cậu không làm tốt bài thi xếp lớp nên vị trí thứ hai chỉ kém cậu một điểm, bố cậu nghĩ vì cậu chơi game mà bỏ phí việc học nên lại tức giận.
Phương Du kéo ba lô lên, thở ra một hơi, thất thần nhìn chằm chằm vào đường đua nhựa trước mắt.
Trì Hoài đi từ trong phòng hiệu trưởng ra, nghĩ cầm ô quá phiền phức nên trực tiếp đội ba lô lên đầu lao ra ngoài mưa.
Lưu Lệ trợ lý của mẹ Hoài từ trong cửa sổ thò đầu ra hô, "Hoài Hoài, mở ô ra, cẩn thận bị cảm!"
Trì Hoài phẩy tay một cái, "Không sao đâu." Nói xong liền sải bước đi về phía bãi tập.
Lưu Lệ nhìn Trì Hoài một hồi, thu lại tầm mắt, thở dài, "Đúng là tuổi trẻ, nếu cứ lao ra mưa thế này, kiểu gì cũng bị cảm cho xem."
Mẹ Hoài cười cười, bà đẩy mắt kính, cầm hai tờ bài thi trên bàn lên xem kĩ.
Lưu Lệ ngồi xuống ghế sô pha, bóc mội múi quýt bỏ vào miệng nhai nhai, "Chị à, chị là nhà giáo dục lớn, Hoài Hoài trong tay chị đã lớn như vậy rồi, điểm số, thành tích tổng thể, đứng đầu về mọi mặt, chị xem lúc thi xếp lớp thằng bé..."
Mẹ Hoài đưa tay cắt ngang lời Lưu Lệ nói, bà đưa bài thi trong tay cho Lưu Lệ.
Đó là bài toán của Trì Hoài và Phương Du, mẹ Hoài đưa ngón tay chỉ vào mặt cuối cùng ở tờ đáp án của Trì Hoài.
Ở câu hỏi cuối cùng, Trì Hoài đã không tính đến tình hướng "đường tròn ngoại tiếp", câu hỏi này trừ thằng bé hẳn năm điểm, mà Phương Du được toàn điểm cho câu này, quá trình giải đề viết cũng rất hay.
Mẹ Hoài gật gật nhìn bài thi của Phương Du, "Đứa trẻ này tư duy logic kỹ càng, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, so với thằng bé, Trì Hoài vẫn quá bốc đồng."
Lưu Lệ nhìn một hồi nói, "Hoài Hoài từ nhỏ đến lớn đều ưu tú về mọi mặt, bây giờ đứng thứ hai chắc trong lòng cũng không thoải mái?"
"Trong lòng chắc chắn có chút khó chịu," mẹ Hoài nói, "Làm sao mà mọi việc trên đời đều có thể thuận buồm xuôi gió? Tính tình Trì Hoài vẫn có chút kiêu ngạo, điều này có liên quan đến môi trường xung quay mà thằng bé lớn lên. Bây giờ gặp người có thể đè ép được nó, để nó hiểu được đạo lý "Núi cao còn có núi cao hơn" mà cởi bỏ cái tính ngông cuồng tự cao tự đại đi.
"Nhưng chị ơi, chị là hiệu trưởng Nhất Trung, con trai chị không đạt hạng nhất, mặt mũi này cũng không chịu nổi chị à." Lưu Lệ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bảng điểm với sắc mặt khó coi.
"Hoài Hoài mới mười bảy tuổi, đừng trách thằng nhỏ làm mất mặt người lớn, ai nói con chị nhất định phải đứng thứ nhất, nhất định phải ưu tú nhất chứ? Đối với nó như vậy quá hà khắc rồi. Chị không cần Hoài Hoài phải cho chị mặt mũi này nọ, chỉ cần thằng bé có thể khoẻ mạnh lớn lên, đây là thành tựu lớn nhất khi làm mẹ của chị rồi."
Mẹ Hoài bưng chén trà khẽ nhấp môi một miếng, "Hôm nào rảnh rỗi đi gặp Phương Du, chị rất thích đứa trẻ này, có cơ hội nhận một đứa con nuôi."
Trì hoài bỏ ba lô chạy đến bãi tập, cảm thấy phiền phức vì bị chen chúc bởi dòng người trong sân, thế nên hắn ôm ba lô lao lên mái hiên bục bảng.
Trong lúc chạy lên bị trượt chân, Trì Hoài không nhìn kỹ vươn tay túm lấy một người dưới bục.
Phương Du đang cúi đầu nghịch điện thoại, bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo một cái suýt chút nữa ném luôn điện thoại, ổn định thân thể ngẩng đầu nhìn người vừa tới.
"Cậu kéo tôi làm cái gì chứ."
"Xin lỗi, nãy tôi suýt bị trượt chân."
Hai người gần như là nói một lúc, ánh mắt không hẹn mà chạm, một hoảng hốt sau mang theo chút khó chịu, một ổn định tâm thần sau lại áy náy nhè nhẹ.
"Tại sao lại là cậu."
"Thì ra là cậu à."
Hai người lại đồng thanh.
Trì Hoài buông cánh tay Phương Du, lui về phía sau vài bước, hắn giơ tay lên tiếng chào hỏi, "Lúc nãy thật sự xin lỗi, tôi suýt nữa trượt chân làm cậu sợ rồi, xin lỗi nha."
Phương Du không nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn Trì Hoài rồi cúi đầu nghịch điện thoại tiếp.
Lúc tâm trạng không tốt thì cậu không thích nói nhiều cho lắm, nhất là bây giờ tâm trạng đã không tốt còn bị người khác làm cho giật mình, Phương Du còn chưa đấm người ta là kết quả của sự nhẫn nại.
Trời mưa rất to, hắn từ phòng làm việc của hiệu trưởng đội mưa chạy sang đây, lớp ngoài bộ quân phục của Trì Hoài gần như ướt đẫm.
Hắn để ba lô dưới chân, đưa tay lên lau nước mưa trên mặt, hai ba cái cởϊ áσ khoác huấn luyện quân sự, vắt áo. Phương Du ngẩng đầu nhìn liếc qua Trì Hoài, lúc này các bạn học cơ bản đều đang ở cùng bố mẹ, người trước mắt dường như chỉ có một mình, cũng không có ô, toàn thân hắn ướt sũng.
Bố mẹ cậu ta cũng không đến sao?
Đôi mắt Phương Du hơi loé lên, do dự một hồi, cậu lấy khăn lông từ trong ba lô ra, ném lên đầu Trì Hoài, "Này, lau đi."
Quần áo trên người Trì Hoài ướt sũng, đầu được một cái gì đó ấm ấm khô ráo trùm lên, kéo xuống nhìn, thì ra là một chiếc khăn đường vân trắng xám sạch sẽ, còn mang theo mùi hương mát lạnh nhàn nhạt.
"Cho tôi?" Trì Hoài quay đầu nhìn Phương Du, có chút kinh ngạc.
Hắn không ngờ Phương Du lại đưa khăn mặt cho hắn, cho nên trong ngày mưa tầm tã này, đại thiếu gia Trì lòng bị người nhẹ nhàng vuốt ve, ấm áp, ê ẩm, còn có chút bách vị tạp trần(1)
(1)Bách vị tạp trần: chỉ đủ thứ tâm tình rối rắm trộn lẫn đầy phức tạp.
"Cậu không lau? Không thì đưa lại cho tôi." Phương Du nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, nói xong liền tiến lên muốn đòi lại khăn.
"Lau lau lau." Trì Hoài nhanh chóng xoay người chặn Phương Du lại, hắn ôm chặt chiếc khăn vào l*иg ngực, khoé miệng không kìm được cong lên.
Phương Du mặc kệ hắn, bỏ điện thoại vào túi áo rồi im lặng tựa vào tường.