Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

A, Hai A Kia Lại Đánh Nhau Rồi!

Chương 12: Khiêu chiến 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tôi cảm thấy mình đã đi đến đỉnh cao của tình yêu," Trì Hoài hất tung tóc, hắn vỗ vỗ ngực nói, "Hôm nay xem anh cậu có khí phách giống "Núi non bốn cõi trông vời bé con"(1) không?

((1) Một câu trong bài thơ Vọng Nhạc (Trông Núi) của Đỗ Phủ. Có nghĩa trèo lên núi càng cao thì nhìn những ngọn nói khác càng nhỏ hơn. Miêu tả một kiểu kiêu ngạo.

Câu trên là bản dịch của Mailang.)

Lâm Dật liếc mắt, làm kiểu dáng nôn mửa, chán ghét nhìn Trì Hoài từ đầu đến chân, lúc này mới đứng đắn hỏi: "Tối qua đánh game thuận lợi không?".

"Thuận lợi!".

Vừa nhắc tới cái này Trì Hoài liền phấn khích, ban đầu như con công đực lẳиɠ ɭơ mở màn, hắn chính là hận không thể đem ba chữ "Có hi vọng" khắc lên mặt, "Em gái đánh game xong còn mở mic nói cô ấy đang ở khách sạn, còn hỏi tôi có muốn đến cùng cô ấy không."

Lâm Dật uống một ngụm nước thấy không ổn, sặc đến ho khan, hơn nửa ngày đứng thẳng người, một bên hướng trường học vừa đi vừa nói: "Cậu xác định đối phương là con gái? Với tiêu chuẩn này, tôi thế nào cũng cảm thấy đối phương là Omega nam."

"Cút đi, không được vu oan cho bé GOD của tôi." Trì Hoài nhíu mày không vui, giơ chân lên đạp Lâm Dật một cước.

"Được rồi được rồi, Trì khổng tước, mau thu cái đuôi cậu là đi, hôm nay có kết quả kiểm tra chia lớp, cậu không đi xem bảng điểm?" Lâm Dật né tránh, vỗ vỗ bả vai Trì Hoài.

"Vẫn còn phải xem sao? Chắc chắn tôi lại đứng nhất rồi." Trì Hoài nhún nhún vai, "Anh cậu không phải là truyền thuyết, mà là thần thoại."

Lâm Dật mặc kệ hắn, đi đến bảng thông báo xem kết quả.

Bảng điểm được đặt trên bảng thông báo điện tử trước phòng giáo vụ, phía dưới là vòng tròn học sinh vây quanh, tất cả đều ngước cổ lên tìm kiếm tên của mình.

Lâm Dật từ xa liếc mắt liền dừng lại, tên của y thì tìm không thấy, nhưng cái tên đứng nhất lại thấy rất rõ ràng.

Phương Du, 472.

Tổng điểm tối đa là 480, Phương Du thi được 472 điểm.

Đại thần sẽ vẫn luôn vô ý làm y rung động.

Lâm Dật cong cong con mắt, đưa tay vỗ vỗ bả vai Trì Hoài, "Hoài ca, tôi khuyên cậu vẫn nên nhìn bảng điểm đi."

"Đi, cậu nhìn xem, vị trí thứ nhất..." Trì Hoài rất khí phách giơ ngón tay chỉ vào màn hình điện tử, đang chuẩn bị đọc tên người đứng đầu, màn hình cuộn vừa vặn hiện ra bảng xếp hạng, hắn lập tức sững sờ, chớp mắt mấy cái khó có thể tin được nói, "Phương Du?"

Tên của hắn được xếp ngay dưới "Phương Du", Phương Du 472, hắn 471, chỉ kém có 1 điểm!

Trì Hoài miệng lúc há to lúc khép lại, hắn chỉ vào màn hình điện tử, chậm cả buổi cũng không chịu tiếp tục, cuối cùng đưa tay vuốt mặt, nghiến răng hàm ken két, sắc mặt đen thùi lùi, nghiến răng nói, "Phương Du là ai?"

Lâm Dật vốn định nói với hắn "ngày đầu tiên đi thi là cậu đánh nhau với người ta đó" nhưng lời đã đến miệng lại đổi, "50 người đầu tiên được chia vào một lớp, phòng học là ở lớp 8201 trong toà tổng hợp, nói không chừng Phương Du đến đó báo danh rồi."

Trì Hoài nghe xong, không nói một lời cầm cặp sách đi về phía toà tổng hợp, bước chân nặng nề, hận không thể chọc thủng một lỗ trên nền xi măng.

Lâm Dật mang theo vẻ mặt hả hê xem kịch vui theo sau lưng Trì Hoài.

Y và Trì Hoài xem như là "Thanh mai trúc mã", từ nhỏ tới lớn Trì Hoài đều là người chói lọi nhất trong đám đông, tùy hứng chơi đều có thể đứng nhất toàn trường, đại thiếu gia từ nhỏ bị người săn đón đã quen, nhất định sẽ không chịu được cảnh bị người khác "đè" lên đầu như vậy.

Trì Hoài "bịch bịch bịch" đi lên cầu thang, cánh cửa phòng 8201 khép hờ, ánh mắt lạnh lùng đảo qua học sinh trong lớp học.

Đám đông vốn ồn ào bị khí chất Alpha cường đại làm cho kinh sợ, vô thức ngậm miệng, bất tri sở thố nhìn ra cửa.

Trì Hoài nhíu chặt lông mày, mở miệng hỏi, "Ai là Phương Du?"

"Tôi."

Âm thanh từ chỗ ngồi gần cửa sổ cuối phòng học vang lên, Trì Hoài ngẩng đầu nhìn lại, đám đông đang chắn tầm nhìn lui lại, một cậu trai đứng ngược với ánh nắng, mặt không thay đổi nhìn hắn.

Sau lưng thiếu niên là ánh nắng vàng lăn tăn trên thảm cỏ xanh ngoài cửa sổ.

Tựa như nổi sóng giữa trời ngang, chấn động làm đầu óc Trì Hoài trống rỗng, hắn run lên một cái, đưa tay giữ lấy khung cửa bên cạnh, đầu óc lúc này một mảnh hôn loạn, mặt mày nóng bừng.

Phương Du chính là số 31, số 31 chính là Phương Du.

Cái tên Alpha mà cùng hắn đánh nhau hôm đầu tiên nhập học, cũng là cái tên mà hắn tưởng rằng là một học sinh hư lưu manh.

Lại một lần nữa bị vả "bôm bốp" vào mặt.

"Cậu có chuyện gì à?" Phương Du hỏi.

Cậu vừa mới chọn được chỗ yên tĩnh ngồi xuống, liền bị người gọi một tiếng, nghe được âm thanh kia, hẳn là tức giận vô cùng.

Trì Hoài đưa tay xoa xoa đôi lông mày, ổn định lại tinh thần, hít sâu một hơi, lần nữa nhìn vào ánh mắt của Phương Du.

Ánh mắt đối phương rất bình tĩnh.

Tuy nhiên, Trì Hoài đã nhìn ra mối đe doạ trong đó, hắn cố kiểm soát nhưng trong lòng vẫn không kìm được tính cạnh tranh háo thắng, vì vậy máu nóng xông lên tận ót, hắn ở trước mặt cả lớp tuyên chiến với Phương Du.

"Phương Du đúng không, làm quen một chút, tôi là Trì Hoài, đứng thứ 2 chỉ kém cậu một điểm. Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức tuyên bố cùng cậu tranh đoạt vị trí top 1 của trường, "top 1" này không chỉ là điểm kiểm tra, mà còn có thành tích toàn diện, ấn tượng với bạn học và đại hội thể dục thể thao, liên hoan tiệc bóng rổ, tất cả những thứ này đều được chuyển thành hình thức chấm điểm, do từng bạn học trong lớp chấm, kết thúc mỗi kỳ, người nào điểm thấp hơn thì..."

Trì Hoài nói đến đây thì dừng lại một chút, hắn còn chưa nghĩ ra "hình phạt" là gì.

"Người điểm thấp hơn thì sẽ như thế nào?" Phương Du hỏi lại.

Cậu vốn dĩ không muốn cùng tên số 32 thiểu năng chơi cái loại này, nhưng cái vẻ mặt không ai bì nổi của hắn làm cậu phát bực, máu nóng nổi lên tiếp nhận "thư khiêu chiến".

"Người nào điểm thấp hơn gọi ba ba." Trì Hoài nói.

"OK." Phương Du gật đầu.

Vì vậy, cuộc thi do hai Alpha đỉnh cấp chủ đạo đã bắt đầu vào ngày đầu tiên nhập học, trong lớp các bạn học đã đăng bài lên diễn đàn trường để chấm điểm và bình chọn, tiêu đề rất bắt mắt——

"Á, Hai A Kia Lại Đánh Nhau Rồi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »