A Di Cách Vách Muốn Kết Hôn

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện A Di Cách Vách Muốn Kết Hôn được viết bởi tác giả Nghệ Quân như một trò chơi, là cuộc đùa vui của số phận với bản thân nàng. Họ quyết định chia tay nhau, họ sẽ đi trên như …
Xem Thêm

“Uy, nữ nhân, quà đâu?” Lão đại Lâm Tử Phong không khách khí hỏi. “Đừng nói với ta rằng ngươi đi Nhật Bản về mà không mang được một món quà cho chúng tan ha.”

Lộ Kinh Hoa vươn qua, dịu dàng nắm lấy tay Lâm Tử Phong, ý bảo khẩu khí cô nàng không cấn phải ác liệt như vậy. “Tiều Lam nhất định là có tâm sự nên mới tìm chúng ta, cậu đừng như thế chứ.”

Vẫn là Kinh Hoa ôn nhu nhất, không hổ là giáo viên tiểu học. Diệp Dĩnh Lam nhào vào lòng cô, hít lấy mùi hương trên người cô, vẫn là mùi nước hoa Givenchy nhẹ nhàng thoảng mùi cam.

“Tiểu Lam, cậu sao vậy? Tớ nhớ lần trước cậu nói trở về sẽ được lên chức mà, sao lại có bộ dạng mất hứng thế này?” Khương Vân Âm tò mò hỏi.

Vừa nghe thấy câu hỏi của Vân Âm, khuôn mặt Diêp Dĩnh Lam lại suy sụp xuống, làm cho người khác cảm thấy khó hiểu.

“Cơ hội đó, không còn nữa!” Diệp Dĩnh Lam ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng. “Bị một lính nhảy dù từ Anh về lấy đi, tớ còn trở thành trợ lý đặc biệt của hắn. Ta chết mất.” Cô nắm úp sấp lên quầy bar khiến Lương Thư Bình bật cười.

“Đừng tức giận. Vậy cậu đi Nhật Bản về không gặp được gì đặc biệt sao? Tiểu Hoa đổi đề tài.

“Tớ nhớ rõ cậu nói muốn có cuộc gặp gỡ lãng mạn bất ngờ, thế nào, có hay không?” Lâm Úy Lệ khẩn cấp tiếp lời, đôi mắt sáng ngời đầy tò mò.

Trên mặt Diệp Dĩnh Lam liền xuất hiện một rạng mây đỏ, ngượng ngùng gật đầu.

“Khai mau, khai mau, nếu không chờ xem, bọn tớ xử lý cậu như thế nào.” Ba người kia kích động như muốn nắm lấy cổ cô.

Diệp Dĩnh Lam xấu hổ nhẹ nhàng kể lại chuyến đi tới Nhật Bản của mình, làm thế nào mà cô gặp một hoàng tử đẹp trai ở pub, có một đêm lãng mạn như thế nào, cho tới khi nói về cảnh lãng mạn kí©ɧ ŧìиɧ, ba nữ nhân bên cạnh nghe cũng đỏ mặt. Ngay cả Lương Thư Bình cũng không giấu được ý cười, ly thủy tinh trong tay cũng thiểu cht nữa rơi xuống.

“Uy uy, bạch mã vương tử kia trông như thế nào? Lâm Úy Lệ hào hứng hỏi, cô rất hứng thú với đề tài này. Sauk hi chấm dứt một khoảng thời gian thống khổ, cảm thấy hết hy vọng với nam nhân, cô liền nóng lòng muốn thử loại trò chơi không vướng bận trách nhiệm gì này.

Khuôn mặt Diệp Dĩnh Lam càng đỏ tươi động lòng người. cô sợ hãi cười cười. “Anh ấy hình như là con lai, mái tóc đen dài tới vai, đôi mắt màu xanh lam, đẹp giống như ngọc lưu ly, nói tiếng Nhật lưu loát, rất ôn nhu dịu dàng. Kỳ thật, phần lớn thời gian tớ và anh ấy giao tiếp bằng tiếng Anh… Cách phát âm của anh ấy rất hay, mang một chút giọng Anh, nhất định không phải người Nhật Bản…”

“Ôi… Bạch mã hoàng tử a!” Ba nữ nhân kéo dài thanh âm, ái muội đυ.ng vào cánh tay Diệp Dĩnh Lam.

“Thật tuyệt… Tớ cũng muốn…” Lưu Tử Phong yêu thích và ngưỡng mộ nói.

Lương Thư Bình mỉm cười, đặt trước mặt họ theo màu sắc năm ly cocktail, tất cả đều trong suốt tinh khiết, chỉ có màu sắc là khác nhau, trang trí trên miệng ly cũng có phong cách khác nhau.

Diệp Dĩnh Lam cùng mọi người vẫn đang cười, nhìn hành động của Lương Thư Bình mà vui mừng không thôi.

“Năm ly cocktail này đều có tên là Lonely heart, để tặng cho các cô một món quà đặc biệt, mong tất cả mong muốn của mọi người đều trở thành sự thật.”

“Là chúc chúng ta đều có thể bắt được một nam nhân tốt!” Lưu Tử Phong dẫn đầu nâng cao ly rượu, quơ quơ chén rượu của mình suốt đêm.

“Ha ha ha, tớ đã bắt được một…” Diệp Dĩnh Lam cười đến đắc ý.

Tô Kỷ Thánh ngái ngủ mở cửa nhà mình ra. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sáng tinh mơ đã nghe thấy tiếng vang của nhiều người truyền tới…

Âm thanh nghe như là tiếng rất ngiều người vận chuyển đồ đạc, Tô Kỷ Thánh nhìn qua khe cửa thăm dò, thấy căn phòng trống cách vách, cánh cửa lớn chạm khắc bằng đồng đang mở ra, vài người đàn ông khỏe mạnh đang cùng nhau khiêng một giá sách gỗ đi vào, gây ra những âm thanh va chạm.

Có hàng xóm mới đến a… Tô Kỷ Thánh ngơ ngác nhìn bọn họ đang bận rộn. Từ giờ dì không thể tiếp tục lấy cửa nhà người khác tiết giận nữa rồi.

Cậu bước ra ngoài cửa, tò mò nhìn bọn họ chuyển đồ, có lẽ có thể thộng qua đồ nội thất mà biết được hàng xóm mới là người như thế nào.

“Tiểu bằng hữu, đúng chắn ở chỗ này dễ bị thương lắm đó.” Âm thanh nam nhân mát mẻ và tươi sáng truyền tới từ trên đỉnh đầu, một cánh tay không mời đang xoa xoa mái tóc cậu.

Tô Kỷ Thánh ngẩng đầu lên, thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc áo phông trắng, quần bò xanh, trên mũi là cặp kính gọng vàng nhạt đang thân mật nhìn cậu. Người này nhìn cũng rất được, cười lên nhìn rất đẹp.

Nhìn những người chuyển đồ tới suy ra hàng xóm mới hẳn là người còn độc thân, hơn nữa cuộc sống khá thoải mái, đồ dùng đều khá có giá trị; Lại nhìn những đồ nội thất đơn giản, không có những phụ kiện rườm rà, hẳn là rất nam tính: Tất cả các đồ dùng đều có dạng hộp giấy lớn nhỏ, cậu đoán người này hẳn có chút khiết phích*, bất quá không nghiêm trọng. (* ta ko hiểu nó nghĩa gì nha, ai bit giúp ta với L)

“Chú à, chú định trọ ở nơi này sao?” Tô Kỷ Thánh sau khi phán đoán xong, mở to đôi mắt ngây thơ hỏi.

“Đúng vậy, chú là Phạm Hán Đình, về sau mong cháu giúp đỡ chú nha.” Phạm Hán Đình cười cười bắt tay Tô Kỷ Thánh.

Thoạt nhìn người này không có vẻ gì nguy hiểm, có thể tín nhiệm. Tô Kỷ Thánh rất có tự tin với trực giác của mình, bắt tay hắn xong, tình nguyện hỏi: “Chú à, chú cần người hỗ trợ sao?”

Dù sao tối hôm qua dì đã chạy tới chỗ bạn bè để tụ tập, qua đêm ở đó, có lẽ tới trưa cũng chưa trở về, cậu cũng không cần chuẩn bị bữa sáng cho dì; Nếu không có việc gì làm, chi bằng giúp đỡ hàng xóm, cùng hàng xóm sống hòa thuận cũng tốt. Hơn nữa về sau phòng cách vách có người ở, cậu cũng không cần lo lắng có kẻ xấu chứa chấp bên trong.

Dọn dẹp cho tới giữa trưa, thật vất vả mới ổn thỏa một chút, nhưng Phạm Hán Đình và Tô Kỷ Thánh đều đã mệt. Hai người nằm trên giường lớn của Phạm Hán Đình nghỉ tạm; Phạm Hán Đình vỗ vỗ vào vai Tô Kỷ Thánh, cho nó một nụ cười biết ơn.

“Tiểu bằng hữu, cám ơn cháu nhé – đúng rồi, chú còn chưa biết tên cháu?”

“Tô Kỷ Thánh, chú có thể gọi cháu là Kỷ Thánh” Tô Kỷ Thánh nhu thuận trả lời. Tuy rằng vừa gặp mặt nhưng cậu phát hiện cậu và chú nhà bên này rất hợp ý nhau, hơn nữa người cũng rất được, nhìn vào những cuốn sách trên kệ đều là những sách ngoại văn đủ biết chú ấy rất có học thức. Điều này khiến cậu rất yêu thích và ngưỡng mộ.

“Kỷ Thánh, trưa này chú mời cơm, cháu muốn ăn gì?”

Tô Kỷ Thánh đảo mắt, có người mời cơm, hắn sẽ không khách khí đâu. Nếu dì không may trở về, trên giá vẫn còn mì ăn liền, ủy khuất một chút vậy. Tuy nhiên, một vết sẹo nhỏ trên vai Phạm Hán Đình khiến cho cậu chú ý.

Cạu tò mò nhìn chằm chằm vào vết thương của Phạm Hán Đình.

Phạm Hán Đình sờ sờ miệng vết thương đã đóng vảy, cười cười vẻ không quan tâm.

“Cháu quan tâm cái này sao? Là do một phụ nữ cá tính lưu lại.”

Phạm Hán Đình vừa nói vừa xoa xoa tóc của Kỷ Thánh, sợi tóc như tơ của trẻ con lướt qua ngón tay thật mềm mượt.

Tô Kỷ Thánh nghe vậy nhướng mi: “Nghe qua rất giống cá tính của dì cháu.”

“Dì? Tại sao cháu không nói tới cha mẹ?”

Tô Kỷ Thánh cười buồn “Chuyện này rất khó để nói rõ ràng…”

Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp khẽ lướt qua chút ưu thương sớm trưởng thành.

Vừa bước vào văn phòng, Quách Quốc Chính liền bị tiếng ồn ào trong quản lý làm cho hoảng sợ, ông buồn bực nhìn các đòng nghiệp phòng kinh doanh, bon họ cũng tò mò nhìn vào phòng quản lý. Xem ra muốn tìm hiểu từ miệng bọn họ là không thể.

Ông rón rén mở cửa phòng quản lý. Ông nhớ rõ là hôm nay sẽ ảo luận về đối tượng hợp tác trong dự án ở Đào Viên sắp tới. Diệp Dĩnh Lam đã lên kế hoạch này được nửa năm, hôm nay sau khi ông xác nhận sẽ được tiến hành, không biết cô xử lý thế nào.

Thêm Bình Luận