A Di Cách Vách Muốn Kết Hôn

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện A Di Cách Vách Muốn Kết Hôn được viết bởi tác giả Nghệ Quân như một trò chơi, là cuộc đùa vui của số phận với bản thân nàng. Họ quyết định chia tay nhau, họ sẽ đi trên như …
Xem Thêm

Bên tai Diệp Dĩnh Lam nóng lên! Người này cư nhiên trước mặt mọi người ăn đậu hũ của cô, còn làm bộ dạng đương nhiên bày ra!

Cô thật muốn đánh một bạt tai trên mặt hắn, tốt nhất là hung hăng cho hắn một bạt tai đi tới vách tường, giống như bức họa gắn bó keo sơn với mặt tường đi. Hừ… Nhưng là trước mặt đồng nghiệp, cô không thể làm như vậy, chỉ có thể thực hiện trong trí tưởng tượng để đạt được nguyện vọng chiến thắng cái gọi là tinh thần.

“Được rồi, hội nghị chấm dứt, tan họp.”

Quách Quốc Chính gấp rút chấm dứt hội nghị, đứng dậy rời khỏi; Mà Diệp Dĩnh Lam liền muốn đứng dậy đuổi theo nhưng lại bị Phạm Hán Đình giữ chặt lại. Quách Quốc Chính liền thừa dịp hai người họ dây dưa bước nhanh ra khỏi phòng họp.

Diệp Dĩnh Lam trơ mắt nhìn thân ảnh Quách Quốc Chính biến mất ở phía sau cửa, quay lại hung tợn trừng mắt kẻ đầu sỏ đang giữ chặt cô.

Lúc này rất nhiều người vây lại chúc mừng, nhân vật chính được chúc mừng đương nhiên là Hứa Ngọc Bình và tân quản lý đương nhiệm; Vẫn là có người giả mù sa mưa chúc mừng Diệp Dĩnh Lam, yêu thích và ngưỡng mộ cô có thể trở thành trợ lý của tân quản lý.

Diệp Dĩnh Lam sao có thể nuốt trôi, muốn rút tay ra khỏi sự lìm giữ của Phạm Hán Đình, tiếc rằng lực tay của Phạm Hán Đình rất lớn, rút thế nào cũng không ra. Dưới tình thế cấp bách, cô dùng sức vung tay thưởng cho hắn một cái tát.

Cái tát này làm chấn động tất cả mọi người ở hiện trường, cơ hồ lặng ngốc một mảnh yên tĩnh.

“Tôi…” Diệp Dĩnh Lam có chút thất thố nhìn một dấu tay đang hồng lên trên má Phạm Hán Đình – người đang dùng mu bàn tay lau đi tia máu đang rỉ ra ở khóe miệng.

Những người khác rất thức thời đều rời khỏi phòng họp, nhường lại không gian rộng lớn cho bọn họ thoái mái giao tiếp…

Cho tới khi tiếng đóng cửa cuối cùng vang lên, Diệp Dĩnh Lam vội vàng giữ lấy cánh cửa, tay phải nắm cửa, trên môi nở nụ cười.

Ai ngờ Phạm Hán Đình lại tao nhã bước về phía cô, trước khi cô kịp mở cửa, ấn chốt khóa cửa, ung dung tử trên cao nhìn xuống nữ tử chỉ cao tới mũi hắn. Hắn nâng cằm Diệp Dĩnh Lam, mâu quang nhìn sâu vào mắt cô.

“Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với nhau thì hơn, nếu không da mặt trắng mịn của tôi sẽ rất thảm rồi.”

“Uy, anh nói chuyện dùng miệng là được rồi, không cần phải động chân động tay. Nếu không tôi…” Diệp Dĩnh Lam mặc dù muốn uy hϊếp hắn, nhưng toàn thân cô bây giờ dán lên cửa chẳng khác gì thằn lằn, không thể tỏ ra một chút uy hϊếp nào. “Anh tránh xa tôi ra một chút.”

Phạm Hán Đình thấy cô cố tỏ vẻ đáng sợ, nhịn không được cười khẽ, tay phải chống lên tường nhìn xuống cô.

Mà Diệp Dĩnh Lam bị hắn nhìn toàn thân như vậy, cảm thấy rất không thoải mái.

Xem tư thế hai người bây giờ, cả người cô đều bị bao phủ trong phạm vi của Phạm Hán Đình, chóp mũi còn ngửi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ và hương thơm tự nhiên từ cơ thể của hắn, mùi hương vây quanh lấy cô từ mọi phía; Càng khó chịu là, cơ thể cô cảm nhận được sự hiện diện của Phạm Hán Đình ở gần, nhiệt độ dần dần tăng lên, đầu óc cũng choáng váng, hơi thở Phạm Hán Đình tràn ngập trong ý thức của cô… Cảm giác có chút vui sướиɠ, choáng váng bồng bềnh…

Phạm Hán Đình bề ngoài cũng không có vẻ thoải mái. Mỗi khi tiếp xúc với Diệp Dĩnh Lam, anh đều cảm thấy nhịp tim đập rất nhanh, có một cảm giác không bình thường nào đó len vào giữa bọn họ. Nhận thấy Diệp Dĩnh Lam trước mặt hai gò má hơi phiếm hồng, hô hấp cũng hơi nhanh, anh cũng cảm nhận được Diệp Dĩnh Lam tựa hồ cũng đang có cảm giác khác thường đồng dạng. Mà đôi môi đỏ hồng của cô khẽ nhếch, xem ra ngọt ngào dị thường…

Diệp Dĩnh Lam càng không ngừng chớp mắt, nam nhân này rốt cục muốn làm gì? Cô chỉ cảm thấy không thở nổi, cảm thấy trong không khí đều là mùi nước hoa kia, nếu không có khồng khí trong lành, cô ngã xuống đất mất, mà mặt tên kia vì sao ngày càng gần mặt cô thế này? Càng lúc càng gần… Gần tới mức hơi thở của hắn đều phả vào mặt cô…

Đủ rồi! Diệp Dĩnh Lam cố dùng sức, đẩy mạnh Phạm Hán Đình ra cách xa ra ba bốn bước, lúc này cô mới có thể nhẹ nhàng thở ra. Nhưng là trong mắt có cảm giác là lạ, như là tiêu cự trong mắt tựa hồ không đúng…

Nữ nhân này… Phạm Hán Đình tực giận dựa vào bàn hội nghị, mặt mang vẻ giận mà xem xét Diệp Dĩnh Lam.

Thảm! Kính sát tròng bị rớt! Khó trách nhìn không rõ lắm, không biết là rơi ở chỗ nào rồi? Diệp Dĩnh Lam bất chấp hình tượng ngồi xổm xuống thảm sờ soạng, hy vọng có thể tìm được kính sát tròng mà rời đi. Nó cũng không thể lăn ra phía sau nha, hơn nữa hôm nay cô lại không mang cặp khác đến, nếu mà tìm không thấy, hôm nay cố khó có thể mà làm việc được.

Nhìn bộ dáng này của cô, Phạm Hán Đình dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết kính sát tròng của cô bị rơi. Cũng tôt, tìm giúp cô xem thế nào.

Vì thế hắn tiến lên trước, vùa bước được một bước, liền thấy Diệp Dĩnh Lam kêu lên, hoa dung thất sắc nhìn về phía dưới giày hắn.

Phạm Hán Đình trong lòng thầm kêu không ổn, quả thực nhìn thấy kính áp tròng của Diệp Dĩnh Lam nằm ngay phía dưới chỗ anh vừa đứng.

Diệp Dĩnh Lam mặt đỏ hồng, trừng mắt nhìn Phạm Hán Đình.

Mà Phạm Hán Đình bất đắc dĩ nhún nhún vai, không phải là hắn cô ý.

- - - - - -

Tiếng chuông tan học trường tiểu học An Quốc vang lên báo hiệu đã hết một ngày học. Tô Kỷ Thánh đeo cặp sách lên vai ung dung bước ra khỏi lớp. Tô Chí Uy đang đứng tực vào lan can đợi, thấy cậu đi ra, khuôn mặt đang khẩn trương liền rạng rỡ, cao hứng phấn chấn chạy lại.

Tô Kỷ Thánh giống như dỗ chó con, sờ sờ đầu hắn, tiểu người hầu tới đón hắn về nhà. Vật phẩm có giá đặc biệt.

Muốn quản lý một gia đình thực không đơn giản, việc gì cũng phải tính toán kỹ càng.

Nếu không, chi tiêu hàng tháng sẽ bị thiếu hụt, rất không tốt. Cậu còn hy vọng, hàng tháng có thể tiết kiệm một khoản tiền cố định, nếu không, nhìn vào cách tiêu tiền mà không thèm xem giá của dì, sao có thể giữ được của hồi môn và tiền vốn ban đâu chứ?

“Em muốn ăn caramen!” Tô Chí Uy không chút khách khí mở miệng.

Lời hắn cuối cùng nhận được cái nhìn xem thường của Tô Kỷ Thánh. “Lấy tiền ra, ta mua cho ngươi.”

Vừa mới dứt lời liền thấy Tô Chí Uy chu miệng lên, ai oán nhìn hắn.

Tô Kỷ Thánh nhéo mặt hắn, tức giận nói: “Được rồi, nua cho ngươi là được chứ gì, cùng lắm thì trở về bắt cha ngươi trả lại tiền.”

Cùng lúc đó, điện thoại trong ba lô Tô Kỷ Thánh vang lên, cậu hồ nghi lấy điện thoại di động ra. Kỳ quái, dì chạy theo mốt mua di động cho cậu, tám năm chưa từng đổ chuông, hôm nay đột nhiên reo lên, cư nhiên có người gọi tới tìm?

“Uy, là Tô Kỷ Thánh, ai thế ạ?”

“Là ta, Quách bá bá.” Đầu dây bên kia là giám đốc xí nghiệp Phương Trí – Quách Quốc Chính, nghe giọng ông có chút mỏi mệt bất đắc dĩ.

Ánh mắt Tô Kỷ Thánh sáng lên: “Có việc gì sao, bá bá?”

Quách bá bá là trưởng bối thân thiết của người cha vô duyên đã khuất. Sau khi cha mẹ cậu qua đời, khi ấy cậu mới hai tuổi thì được người dì mới hai mươi tuổi mang về, một mình nuôi cậu. Quách bá bá vẫn thường viện trợ khá nhiều cho hai người, ngay cả công việc hiện tại của dì cũng là do Quách bá bá đề cử. Nếu không, dì chẳng qua chỉ tốt nghiệp từ một trường đại học bình thường, sao có thể trực tiếp vào làm việc ở tập đoàn Nghị Dương?

“Aiz… là thế này. Hôm nay công ty thong báo điều động nhân sự, kết quả…” Quách Quốc Chính có chút ấp úng.

Tô Kỷ Thánh nghe bác nói vậy, trong lòng liền hiểu. Sáng nay khi ra khỏi nhà, dì nói tối nay muốn mở tiệc chúc mừng, xem ra là không mở được rồi.

“Dì không được chọn, phải không ạ?”

“Bá bá không giúp được…”

“Đừng lo, bá bá giúp đỡ người dì lỗ mãng này của cháu cũng rất vất vả. Sau này còn phải phiền bá bá nhiều hơn.” Tô Kỷ Thánh còn nhỏ mà đã thành thạo trả lời. Trên thực tế, người dì này mấy năm qua đã gây cho bá bá không ít phiền toái, cũng khiền cho bá bá vất vả nhiều rồi.

Thêm Bình Luận