Diệp Dĩnh Lam tự tin sải bước đi tới thang máy, thu gọn khăn voan lụa trắng sau gáy, ung dung đứng chờ trước thang máy.
Thang máy vẫn còn đang ở dưới bãi đỗ xe chưa đi lên. Cô tức giận mếu máo, công ty nên trang bị thang máy nhiều hơn, nếu không mỗi lần chờ như vậy, rất lãng phí thời gian.
Cửa thủy tinh “Đinh” một tiếng mở ra, đột nhiên một trận gió thổi tới, nhẹ cuốn đi khăn chiếc khăn trên cổ cô, nhẹ nhàng bay bay rồi dừng lại trong lòng bàn tay một nam tử.
Khóe môi nam tử kia cong lên, một chút nếp nhăn xuất hiện khi cười, đem khăn lụa nắm lại trong tay, chậm rãi đi về hướng Diệp Dĩnh Lam.
“Cảm ơn.” Diệp Dĩnh Lam lạnh lùng cười cười, thu hồi khăn của cô, một lần nữa buộc lại trên cổ.
“Rất đẹp.”
Thanh âm nam tử trong sáng dễ nghe, không hề khiến người ta thấy chán ghét. Tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, đeo một đôi kính râm hợp thời trang, trên môi vẫn còn đọng lại nụ cười tươi như hoa, một thân vest xám được cắt rất khéo vừa người, thoạt nhìn là biết là hàng cao cấp. Thân hình cao ngất, đứng ở một chỗ rất tiêu sái mang một khí chất ngọc thụ lâm phong.
“Lại gặp rồi.” Anh ta thu hồi kính râm để vào trong túi áo trước ngực.
Diệp Dĩnh Lam nghe vậy nhướng mi. Người này thật lạ, cái gì mà lại gặp? “Chúng ta từng gặp qua nhau sao? Nếu có, tôi tuyệt đối nhớ rõ, nhưng trong ấn tượng của tôi không hề có anh.”
Người trẻ tuổi trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc khó hiểu. Cùng lúc đó, Diệp Dĩnh Lam bước vào cửa thang máy rộng mở, chật ních những người đi làm vôị vã, cô từng bước tiến vào, chiếm một khoảng không gian, mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn.
“Nếu anh muốn tìm một ai đó để chơi đùa, tốt nhất nên tìm một cớ khác hặc là tìm một đối tượng khác. Xin lỗi nha.”
Người trẻ tuổi rầu rĩ cười. “Nữ nhân khó chơi…”
Bước ra khỏi thang máy, Diệp Dĩnh Lam nhắm thẳng hướng văn phòng đi tới.
Tiểu Hồng vừa thấy cô, liền ném cho cô một tập hồ sơ; một ứng viên cũng được đề cử cho chức quản lý khác, Hứa Ngọc Bình cũng quăng cho cô một nụ cười sáng lạn. “Thời khắc quyết định sắp đến.” Cô và Hứa Ngọc Bình trao đổi một ánh mắt hội ý. Mặc kệ là ai được giữ vị trí này, say này vẫn sẽ là đồng sự tốt.
Nhưng Tiểu Hồng nhìn thấy hai người tươi cười thoải mái, thật ra trong lòng có chút lo lắng. Bởi nghe nói vị rí quản lý nghiệp vụ có điểm biến hóa, cấp trên đã có kế hoạch khác, nhưng cũng chưa thực sự quyết định, cô cũng không dám nói gì, tất cả chờ khi họp hội nghị sẽ biết.
Thời khắc mấu chốt mà mọi người mong chờ cuối cùng cũng tới, tất cả đòng nghiệp đều tập trung ở phòng hội nghị lớn.
Ngồi ở vị trí chủ tọa là người kế nghiệp Phương Trí đời thứ hai – Quách Quốc Chính, mà ngồi bên cạnh ông là một nam tử trẻ tuổi chưa ai thấy mặt mang theo ý cười nhìn quét tất cả mọi người.
Những người đã đến đều chụm đầu ghé tai nhau thì thầm, cảm thấy tò mò đối với nam tử chưa rõ lai lịch này. Nam nhân này là ai? Vì sao lại xuất hiện ở trong này? Lúc trước cũng không có nghe thấy nói có đồng nghiệp mới ra nhập, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nhưng bọn họ vẫn ngồi im, mặc luyện chiêu bảo mệnh phòng thân thứ nhất – yên lặng xem xét.
Quách Quốc Chính thở dài, mày nhăn lại.
Ông thực sự không biết nên tuyên bố lệnh điều động nhân sự mới như thế nào, nhìn trộm Diệp Dĩnh Lam một cái, nhìn cô bộ dạng hưng phấn liền biết cô rất có tự tin. Xác thực, vị trí này nguyên bản nên là của cô, nếu như ông chủ lớn Tịnh Tư Đức không có ý kiến - nhưng vấn đề ở chỗ ông chủ lớn ra quyết định. Cháu trai một người bạn của ông mới trở về từ Anh, sau khi hoàn thành bằng thạc sĩ, và hiện giờ chủ tịch phải giúp hắn nắm giữ vị trí.
Haiz...Ông lại thở dài. Cho dù ông có trì hoãn thế nào, sự tình vẫn là không thể thay đổi, chờ mọi người ổn định xong, hội nghị vẫn là bắt đầu tiến hành.
Diệp Dĩnh Lam liếc mắt về người lạ mặt một cái, tuy rằng đối với sự xuất hiện của hắn camr thấy nghi hoặc, nhưng hiện tại trong đầu cô không thể tìm hiểu nguyên nhân, toàn bộ đều đang tập trung ở vấn đề lên chức nhân sự. Mặc kệ hắn là ai, một chút cũng không liên quan gì tới cô. Nhưng là, ánh mắt nam nhân kia thực không kiêng nể gì, từ lúc tiến vào tới giờ vẫn luôn đánh giá cô.
“Về chức quản lý nghiệp vụ…” Quách Quốc Chính mặt mày xanh xao mở hồ sơ ra. “Công ty kế hoạch mời…”
Diệp DĨnh Lam để ý khăn quàng xong liền tao nhã đứng dậy; Tuy rằng phó tổng còn chưa nói xong, nhưng cô có tự tin tuyệt đối rằng cô có được vị trí này.
Ai ngờ cũng có người đồng thời đứng dậy cùng với cô – chính là nam nhân xa lạ kia.
Hai người bọn họ thoáng ngạc nhiên nhìn đối phương…
Rất nhanh, Diệp Dĩnh Lam không đồng ý trừng mắt liếc hắn một cái! Nam nhân này sao lại vô lễ như vậy, cư nhiên đang họp lại đứng lên, chẳng lẽ hắn tự không biết thân phận của chính mình sao?
“Công ty quyết định mời Phạm Hán Đình tiên sinh tiếp nhận chức vụ này. Phạm tiên sinh mới từ Anh trở về, đã hoàn thành bằng thạc sĩ ngành kiến trúc. Tiếp theo, chúng ta mời anh tự giới thiệu đôi chút về bản thân mình.” Quách Quốc Chính nhìn nhìn Diệp Dĩnh Lam, khó hiểu hỏi: “Diệp tiểu thư, sao cô lại đứng lên? Có vấn đề gì sao?”
Diệp Dĩnh Lam hoang mang nhìn lại bốn phía, những người khác đều đang tò mò nhìn cô.
“Không có việc gì, tôi chỉ là đang chỉnh lại quần áo.” Cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thản nhiên cười cười, vuốt lại nếp nhăn mịn trên váy, sau đó liền ngồi xuống. Trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười thường ngày, ngược lại đối với những lời thì thầm của người khác thì chỉ độc một nụ cười bình thản kì lạ.
Lợi hại! Lợi hại! Phạm Hán Đình âm thầm trầm trò khen ngợi, phản ứng của cô thật không tệ, có thể xoay chuyển tình huống, không làm cho người ta nghĩ nhiều.
Anh ném cho cô một ánh mắt tán dương, nhưng lọt vào mắt Diệp Dĩnh Lam lại lạnh lùng bác bỏ. Anh sờ sờ mũi, tự cảm thấy mất mặt, xem ra cô quả thật là một bình tiêu cay nồng.
“Tôi là Phạm Hán Đình, mới trở về từ Luân Đôn, rất vui khi có cơ hội hợp tác cùng mọi người.” Anh phong độ nhìn quanh bốn phía, khiến một vài nữ đồng nghiệp mặt hơi hơi đỏ lên nhưng lại nhận được ánh mắt khinh miệt từ Diệp Dĩnh Lam. “Tôi năm nay đã hai mươi bảy tuổi, vẫn đọc thân chưa có kết hôn, đang tìm kiếm một đối tượng tốt.”
Hừ, khoe khoang phong lưu. Diệp Dĩnh Lam cúi đầu sửa sang lại công văn của mình.
Phạm Hán Đình bên môi nở ra nụ cười. Xem ra nữ nhân này có ý kiến với anh. “Diệp tiểu thư, cô tựa hồ có điều bất mãn với tôi?”
Dát? Sao tự dưng lại liên quan tới cô? Diệp Dĩnh Lam hồ nghi liếc về phía hắn. Người này đang có chủ ý gì?
“Tương lai chúng ta sắp sửa cộng tác, hy vọng cô có ấn tượng tốt đối với tôi.” Phạm Hán Đình vẫn cười tiêu sái như trước.
Quách Quốc Chính thanh thanh cổ họng: “Mặt khác, nội bộ công ty cũng có một số điều chỉnh, đây cũng là do Phạm Hán Đình quản lý yêu cầu. Anh ấy hy vọng anh ấy có cơ hội được thể hiện, chứng minh anh ấy không chỉ là bộ đội hàng không (giống như là chỉ biết nói mà không biết làm). Bởi vậy, từ giờ bộ phận nghiệp vụ sẽ chia làm hai tổ, một tổ do Phạm quản lý chỉ đạo, một tổ do Hứa Ngọc Bình tiểu thư dẫn dắt.”
Tuyên bố này làm cho mọi người đều rì rầm to nhỏ. Tại sao có thể như vậy? Không ít người ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về người xuống ngựa trước trận* Diệp Dĩnh Lam chỉ thấy cô cúi đầu, hai tay nắm chặt mép váy, tinh mắt nhìn kỹ một chút thì phát hiện hai tay cô đang phát run.
Trong ánh mắt bọn họ có chút đồng tình, có chút mỉa mai châm chọc. Ba mươi năm phong thủy luân phiên chuyển, cũng cuốn theo chiều gió rồi.
“Bởi vì tôi vẫn chưa nắm rõ hoạt động của công ty cho nên chủ tịch phái riêng Diệp Dĩnh Lam tiểu thư đảm nhiệm vị trí trợ lý đặc biệt của tôi, giúp tôi mau chóng nắm rõ tình hình.” Phạm Hán Đình đứng dậy đi tới phía sau DIệp Dĩnh Lam, hai tay đặt lên hai vai cô. “Về sau mong chỉ giáo nhiều hơn. Tôi tin tưởng chúng ta sẽ có cảm nhận tốt nhất…” Câu nói vẫn chưa hoàn thiện, hắn thâm ý nói nhỏ bên tai Diệp Dĩnh Lam “Chúng ta hoàn toàn là sự kết hợp tốt nhất.” Cánh môi hắn không dấu vết lướt qua vành tai Diệp Dĩnh Lam.