Giọng của Đường Mộng Dĩnh không lớn, nhưng trong lòng Tô Thiên Từ bách vị tạp trần.
Kiếp trước, Đường Mộng Dĩnh trực tiếp xông vào cửa, lúc đó Lệ Tư Thừa đang tắm nhưng cô ta đã lớn tiếng tố cáo Tô Thiên Từ hạ dược chồng mới cưới.
Vốn trong lòng Lệ Tư Thừa đã có hoài nghi, càng là đối với Tô Thiên từ chán ghét tới cực điểm.
"Có chuyện gì sao?"
Lệ Tư Thừa hỏi.
Đường Mộng Dĩnh miễn cưỡng cười, cố ý lùi về phía sau như là đang cố che giấu thứ gì đó, lắc đầu: "Không sao."
Ánh mắt Lệ Tư Thừa rơi vào phía sau lưng cô ta, sau đó liền nhìn sang chỗ khác.
Đường Mộng Đình thấy anh không có ý tứ vạch trần, có chút nóng nảy, dứt khoát liền ném đồ vật trong tay xuống, trên mặt đất liền vang lên tiếng đồ vật rơi, vỡ tan tành.
Kinh hô một tiếng, Đường Mộng Dĩnh tỏ vẻ sợ hãi nói: "A, làm sao bây giờ!"
Lệ Tư Thừa liếc nhìn đồ vật trên mặt đất, liền nhìn thấy chữ viết trên đó.
Đó là tên loại xuân dược nổi tiếng nhất hiện nay, Lệ Tư Thừa tuy không dùng nhưng cũng đã nghe nói qua.
Đường Mộng Dĩnh vậy mà lại đem theo loại đồ vật này bên người?
Như là sợ Lệ Tư Thừa hiểu lầm, Đường Mộng Dĩnh vội vàng xua tay: "Tư Thừa ca ca, anh đừng hiểu lầm, cái này không phải của em, em chỉ là giữ giùm Thiên Từ..."
"Giúp tôi giữ thứ gì?" Tô Thiên Từ từ phía sau bước ra, nắm lấy tay cầm trong tay Lệ Tư Thừa, mở cửa ra.
Từ góc độ của Đường Mộng Dĩnh có thể thấy những dâu vết cùng mớ chăn đệm hỗn loạn...
Lòng đố kỵ lập tức cháy vụt lên.
Đường Mộng Dĩnh miễn cưỡng cười một tiếng: "Là... thứ tối qua cô ấy để trên bàn, em sợ dì nhìn thấy sẽ không tốt nên đã cất đi giúp cô ấy."
Ánh mắt Lệ Tư Thừa âm trầm, nhìn Tô Thiên Từ.
Thế nhưng là, anh không thấy một chút kinh hoảng nào trên mặt Tô Thiên Từ, đôi mắt đen nhánh trong vắt như suối, không chút tạp chất.
Tô Thiên Từ nghe thấy lời nói của Đường Mộng Dĩnh, cô có chút nghi hoặc, ngồi xuống nhặt lên vật kia, "Đây là gì? Nó dùng để làm gì?"
Mặc dù nói như vậy, nhưng là trong lòng Tô Thiên Từ biết rõ đấy là thứ gì.
Con người hơi nheo lại, sắc mặt thập phần bình tĩnh, tò mò ngẩng đầu nhìn Đường Mộng Dĩnh, bộ dạng thuần khiết vô hại.
Trong lòng Đường Mộng Dĩnh hơi kinh hãi, lập tức nói: "Tôi đương nhiên không biết, làm sao tôi có thể biết được loại đồ vật này dùng để làm gì!"
"Loại đồ vật này?" Tô Thiên Từ càng thêm khó hiểu, vội vàng hỏi: "Loại đồ vật này, là thứ gì?
"Tôi..." Đường Mộng Dĩnh khẽ nghiến răng, trong lòng rất đỗi kinh ngạc.
Sao hôm nay phế vật này lại phản ứng nhanh như vậy? Giống như có chút khác biệt.
Nhưng là khác nhau chỗ nào?
Hạ mắt nhìn, Khuôn mặt Tô Thiên Từ trắng hồng, làn da mịn màng thanh tú mang theo vẻ tươi tắn khó tả, ở tuổi hai mươi, cô giống như một đóa hoa đào dịu dàng.
Từ góc độ này, có thể nhìn thấy những vết bầm tím lấp ló dưới cổ áo của Tô Thiên Từ...
Đường Mộng Dĩnh nghiến răng, đố kỵ trong lòng cháy hừng hực.
Chính là nhờ lọ thuốc này, mới có thể làm cho Tô Thiên Từ thành công leo lên giường của Lệ Tư Thừa!
Tuy nhiên, mục đích của cô không phải chỉ là để cho Tô Thiên Từ trèo lên giường của Lệ Tư Thừa, mà là khiến cho Lệ Tư Thừa chán ghét cô ta, chán ghét cô ta!
"Nó không phải của cô sao? Nhưng tối hôm qua tôi rõ ràng thấy cô đã cho nó vào trong đồ uống đưa cho Tư Thừa ca ca. Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm rồi?"