Bên trong nhà tang lễ.
Đến khi Phó Hàn Ngôn tìm tới, Sầm Bạch Ý vẫn đang quỳ gối trước quan tài của mẹ cô, cả người tràn đầy bi thương.
Anh lo lắng cúi xuống và đưa tay chạm vào má cô.
"Bạch Bạch, em không sao chứ?"
Sầm Bạch Ý lạnh lùng gạt tay anh ra, nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập hận ý.
"Anh đừng đυ.ng vào tôi, anh không xứng!"
Bàn tay bị hất ra của Phó Hàn Ngôn thoáng chút cứng đờ, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
"Bạch Bạch..."
Cô lấy xấp thư ra, cười lạnh thành tiếng, "Việc này là do anh làm."
Đây không phải là một câu hỏi, cô chắc chắn là anh làm.
Phó Hàn Ngôn im lặng không nói gì, xem như là thừa nhận.
Sầm Bạch tức giận đến mức giơ tay đập những lá thư kia về hướng mặt Phó Hàn Ngôn, khàn giọng quát, "Bây giờ anh đã hài lòng chưa?!"
Nhìn cô mang theo hận ý trước mắt, Phó Hàn Ngôn bất giác lảo đảo vài bước.
Bỗng nhiên anh có một loại hoài nghi, mình có phải làm sai rồi hay không? Nhưng anh chỉ là muốn giữ cô ở lại bên cạnh, như vậy cũng là sai sao?
Phó Hàn Ngôn xem nhẹ sự bối rối trong lòng, dùng hết khí lực toàn thân ôm chặt lấy cô, giống như là muốn đem cô ép vào trong cơ thể mình.
"Bạch Bạch, anh không cố ý, anh làm như vậy đều là bởi vì anh yêu em."
Tình yêu ư? Nhân danh tình yêu là có thể tùy ý làm tổn thương cô, làm tổn thương người thân của cô không? Chỉ để một mình chiếm hữu cô? Anh như vậy mà cũng xứng đáng xưng tình yêu ư?
Sầm Bạch Ý không giãy dụa nữa, Phó Hàn Ngôn ôm chặt khiến xương cô đau đớn.
Cô nhìn quan tài của mẹ, hai mắt vô thần, sâu kín mở miệng, "Cầu xin anh hãy buông tha cho tôi đi..."
"Không, Bạch Bạch, anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu." Phó Hàn Ngôn run rẩy nói, lời nói của Sầm Bạch Ý làm cho hạt mầm khủng hoảng trong lòng anh phát triển hết mức, anh sợ hãi ôm cô chặt hơn một chút.
Nhưng anh đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy cô trả lời, buông tay ra nhìn mới phát hiện hai mắt của cô đã nhắm lại, vẻ mặt trắng bệch không một sức sống.
Lập tức anh sợ tới mức hô hấp trở nên ngưng trệ, vội vàng bế cô lên và đi thẳng đến bệnh viện. Cũng may Sầm Bạch Ý chỉ vì hạ đường huyết mà choáng váng cũng không có gì đáng ngại.
Lúc cô thức dậy, đã là buổi tối. Sầm Bạch Ý vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Phó Hàn Ngôn, lập tức theo phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại.
Phó Hàn Ngôn bị hành động của cô chọc đến ngực đau xót, nhưng vẫn đem chăn của cô dọn xong, nhẹ giọng nói, "Em có đói hay không, anh đi mua đồ ăn cho em?"
Sầm Bạch Ý thật sự không muốn nhìn thấy anh, liền nhắm mắt lại gật đầu.
Phó Hàn Ngôn thấy cô không kháng cự như vậy liền thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Mà ngay sau khi anh rời đi, một tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, có người đẩy cửa xông vào... Sầm Bạch cho rằng là Phó Hàn Ngôn lại không nghĩ tới nhìn thấy đàn anh Từ Duệ mà cô đã lâu rồi không gặp qua.
"Đàn anh Từ, sao anh lại tới đây?"
"Anh đọc được tin tức kia, nghe nói em ở bệnh viện này liền thuận đường tới thăm em. Em không sao chứ?" Từ Duệ lo lắng hỏi.
(Truyện được dịch bởi nhà của YuXu)
Cô miễn cưỡng cười khổ, "Ổn hay không, còn quan trọng sao?"
Nhận thấy vẻ mặt khác thường của cô, Từ Duệ trầm giọng hỏi, "Rất quan trọng! Anh có thể giúp được gì cho em không?"
Cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của anh ta, trong phút chốc Sầm Bạch Ý hoàn toàn dỡ bỏ ngụy trang. Bạn thân trở mặt, nhà tan cửa nát, bị bắt kết hôn, hết việc này đến việc khác đều làm cho tinh thần của cô rối loạn gần như sụp đổ.
Hai tròng mắt của cô dần dần bịt kín bởi một tầng hơi nước, bình tĩnh nhìn Từ Duệ giống như nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Đàn anh Từ, anh dẫn em rời đi có được không?! Em không muốn ở lại nơi này nữa!"
Từ Duệ chỉ sửng sốt một chút, sau đó liền không chút do dự gật đầu, "Được." Vốn lúc còn học đại học tình cảm của bọn họ vẫn rất tốt, nếu không phải sau này Phó Hàn Ngôn chiếm ưu thế, bọn họ có lẽ đã trở thành người yêu rồi.
Anh ta không hỏi tại sao, chỉ cần biết lúc này cô cần anh ta.
"Bất quá chúng ta không thể trực tiếp đi như vậy..." Sầm Bạch Ý nói ra sự cố kỵ của mình, cô quá hiểu tính cách của Hàn Ngôn.
Từ Duệ gật đầu, "Ừm, anh hiểu. Chờ anh sắp xếp xong mọi thứ, anh sẽ đến đón em."