Mấy giờ sau.
Sầm Bạch Ý khoác lên mình bộ váy cưới một cách máy móc, đứng trước lễ đường của buổi lễ kết hôn ở ngoại ô thành phố.
Ba Sầm đáng lẽ nên cùng cô đi qua thảm đỏ lại không có mặt, chỉ có mẹ Sầm mắt sưng húp tham dự hôn lễ của con gái, nhìn cô bằng ánh mắt muốn nói lại thôi.
Cô một mình bước trên thảm đỏ thậm chí ngay cả phù dâu cũng không có.
Có lẽ, trong hôn lễ này chỉ có một mình Phó Hàn Ngôn thật sự vui vẻ.
Ở đầu bên kia Phó Hàn Ngôn nở một nụ cười nhợt nhạt, chờ vợ tương lai của anh đi về phía mình.
Vẻ mặt anh tràn đầy vui sướиɠ, khác với bộ dạng lạnh lùng như mây mù xa cách và thanh cao thường ngày, bộ dáng hiện tại của anh, giống như tuyết rừng đầu mùa, đẹp đẽ lại thuần khiết.
Sầm Bạch Ý khẽ cười ra tiếng, cô cũng không phân biệt được lúc nào mới là Phó Hàn Ngôn thật sự.
Xem Phó Hàn Ngôn lúc này, chả ai sẽ liên tưởng anh cùng với ác ma tối hôm qua chính là cùng một người.
Năm đó, không phải chính cô cũng bị bộ dáng này của anh lừa gạt sao?
Một bước chân, hai bước chân, ba bước chân... Càng bước tới gần Phó Hàn Ngôn, một ý niệm trong lòng cô càng rõ ràng. Đám cưới này là đám tang của cô.
Chôn vùi Sầm Bạch Ý của trước kia cùng một chút tình yêu cuối cùng trong lòng mình.
Sầm Bạch Ý dần dần đi về phía anh, đi đến giữa đường mí mắt lại càng ngày càng nặng, dưới chân đột nhiên vô lực, cô ngã thẳng tắp xuống đất.
Lúc tỉnh lại, cô nằm đã ở trong bệnh viện trên tay vẫn còn lộ rõ lỗ kim tiêm, cô nhớ lại hôn lễ chưa hoàn thành của mình, lòng vô cùng xúc động.
Cô đứng dậy đi vệ sinh, vừa chuẩn bị đi ra thì cuộc trò truyện của hai cô y tá ngoài cửa đã thu hút sự chú ý của cô.
"Haizz, cũng thật tội nghiệp, cô dâu kia vừa té xỉu vào bệnh viện, mẹ của cô ấy liền tự sát."
"Đúng vậy, một hôn lễ tốt đẹp chưa được hoàn thành liền phải làm tang lễ."
Sầm Bạch Ý lảo đảo như người mất hồn chạy ra khỏi toilet, chạy đến trước mặt hai cô y tá kia, "Mẹ của cô dâu mà hai người nói tự sát là người nào?"
Nhìn thấy người bệnh đột nhiên xuất hiện, hai y tá nhỏ hơi hoảng sợ, một trong hai y tá nhỏ vội sử dụng điện thoại di động của mình để tìm rõ tin tức.
"Chính là hôn lễ hôm nay của bác sĩ phẫu thuật thiên tài Phó Hàn Ngôn, cô dâu của anh ấy nửa đường ngất xỉu, mẹ vợ sau đó tự sát, hiện tại chuyện này đang được lan truyền rất nhanh..."
Sau khi xem rõ nội dung tin tức, bất giác đồng tử Sầm Bạch Ý co rụt lại. Mẹ cô vậy mà đã tự sát?!
Tại sao có thể như vậy được?
Rõ ràng mới mấy ngày trước bọn họ còn thương lượng sẽ cùng nhau ra nước ngoài định cư mà?
Sầm Bạch Ý nhớ tới chuyện Phó Hàn Ngôn nói bọn họ cãi nhau ly hôn, còn có chỉ có mẹ cô xuất hiện trong hôn lễ, sắc mặt của cô trong nháy mắt trắng bệch.
Cô vội chạy ra khỏi bệnh viện và bắt một chiếc taxi tới nhà mình.
Đẩy cửa nhà ra, mùi máu tươi sộc vào tràn ngập trong khoang mũi cô, trên mặt đất tất cả đều là vết nước còn sót lại sau khi lau dọn.
Ba Sầm ngồi trong phòng ngủ, thản nhiên liếc nhìn cô một cái.
Cô nhào tới ngồi xổm dưới chân ba, nức nở mở miệng, "Ba, đây là thật sao?"
Cha Sầm nghiêng đầu nhìn cô, dáng vẻ cười như không cười.
"Đừng gọi tôi là ba, thật ghê tởm!"
"Ba, ba có ý gì vậy?"
"Cô cho rằng vì sao mẹ cô lại tự sát? Bởi vì bà ta là một kẻ xấu xa hèn hạ! Bà ta đúng là không có mặt mũi!"
(Truyện được dịch bởi nhà của YuXu)
Sầm Bạch Ý ngã ngồi xuống đất, kinh ngạc hô thành tiếng, "Cái gì?!"
"Cô là nghiệt chủng do mẹ cô vụиɠ ŧяộʍ cùng đàn ông bên ngoài mà có thai! Nếu không phải tôi không cẩn thận nhìn thấy những bức thư của mẹ cô và người đàn ông bên ngoài đấy chắc tôi vẫn bị lừa dối suốt đời!"
"Không! Con không tin!"
Ba Sầm cười lạnh xoay người lấy ra một xấp thư từ trong tủ ra, giơ tay lên rồi thả những bức thư đã ố vàng rơi xuống người Sầm Bạch Ý.
"Vậy cô cứ nhìn kỹ xem, mẹ của cô là người "hiền lương thục đức" cỡ nào!"
Sầm Bạch Ý run tay mở phong thư ra, vội vàng nhìn lướt qua vài lần, cô không dám tin mà mở một bức khác ra.
Mỗi lần nhìn thêm một phong thư lập tức nước mắt của cô lại nhiều hơn một phần, trên đó từng lời từng câu đều giống như đang châm chọc gia đình mà nhiều năm qua cô cho rằng là hạnh phúc mĩ mãn.
Giờ phút này trong lòng cô chục nghìn suy nghĩ, tất cả đều rất lộn xộn và đang ăn mòn lý trí của cô.
Nhìn Sầm Bạch Ý mất hồn lạc phách, một tia sảng khoái vì trả được thù của ba Sầm cũng bị xua tan, trong mắt cũng mang theo vài giọt nước mắt.
Ông tập tễnh đi về phía cửa, thanh âm dần dần đi xa, nửa cảm khái nửa chua xót.
"Món nợ oan uổng này... Có bản lĩnh thì bà giấu cả đời luôn đi——!"