Rất nhanh đã tới ba ngày sau, đây là ngày cả nhà bọn họ hẹn nhau rời đi.
Sầm Bạch Ý dày vò nằm chờ Phó Hàn Ngôn ở bên cạnh ngủ say, chỉ chờ ba mẹ gửi cho mình một tin nhắn, cô sẽ có thể tập hợp với bọn họ và thoát khỏi biển khổ này.
Cô nằm trằn trọc trên giường, rất lâu nhưng cũng không thể ngủ được.
Trong bóng tối, Phó Hàn Ngôn ôm cô đang lộn xộn nằm không yên vào lòng.
Sầm Bạch Ý cẩn thận quan sát một lúc, sau khi xác nhận anh vẫn chưa tỉnh lại thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Phó Hàn Ngôn lại chậm rãi phát ra giọng nói từ trên đỉnh đầu cô, "Đừng chờ nữa, ba mẹ em ước chừng không có thời gian chú ý đến em đâu."
"Anh! Làm sao anh biết?!"
"Bạch Bạch, em đừng nghi ngờ những gì anh biết về em."
"Anh đã làm gì ba mẹ tôi?"
"Cũng không có gì, bọn họ chắc là đang cãi nhau ly hôn."
"Cái gì?!"
Sầm Bạch Ý hoảng sợ ngồi dậy từ trên giường, tay run run chỉ vào Phó Hàn Ngôn, "Anh, sao anh có thể làm như vậy."
Phó Hàn Ngôn ngay cả mắt cũng không mở ra, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực.
"Ngoan, anh mệt rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện sau."
Sầm Bạch Ý bị nhốt trong lòng ngực, cảm xúc tích lũy mấy ngày nay đột nhiên bộc phát.
(Truyện được dịch bởi nhà của YuXu)
Cô tức giận đấm vào ngực Phó Hàn Ngôn, phát ra tiếng khóc khàn khàn.
"Anh buông tôi ra, anh là ác ma, anh đã làm cái gì với ba mẹ tôi?! Tôi hận anh!"
Phó Hàn Ngôn cau mày, chậm rãi mở mắt ra, cho dù anh không nói một lời, Sầm Bạch Ý cũng cảm nhận được hơi thở giận dữ tàn phá bừa bãi trong không khí.
Anh nắm lấy cổ tay Sầm Bạch Ý, nhẹ nhàng dùng sức, lật cô rồi đè cô ở dưới thân, một tay cố định hai tay cô giơ lêи đỉиɦ đầu.
Anh nâng nửa người lên nhìn Sầm Bạch Ý rồi nhếch môi cười, nhẹ giọng thì thầm nhưng lại mang theo cuồng phong bão táp.
"Bạch Bạch em không ngoan, anh phải sửa lại tật xấu này của em." Phó Hàn Ngôn cúi người xuống, chợt mang theo hơi thở nam tính hung mãnh tới gần.
Nụ hôn của anh tới vô cùng dữ dội. Hôn từ trán đến chóp mũi của cô, đến môi, xương quai xanh, ngực, một đường xuống...
Trong khi mắt Sầm Bạch Ý còn rưng rưng, cứ như vậy kinh ngạc mặc kệ cho anh hôn xuống, cô chưa bao giờ thấy Phó Hàn Ngôn tức giận như vậy. Khi nụ hôn rơi vào trái tim cô, cô đã lấy lại tinh thần của mình và cố gắng để thoát khỏi nó.
"Anh... Anh buông tôi ra..."
Hai tay bị trói buộc, cô chỉ có thể vặn vẹo thân thể mình, lại không biết hành động của mình, giống như là thêm dầu vào ngọn lửa trong người Phó Hàn Ngôn, làm cho anh không thể tự kiềm chế được, càng thêm điên cuồng.
"Anh là ác ma ư? Em chán ghét anh à? Cũng tốt, anh nhận ra, em chính là tội ác sâu sắc nhất của anh ở trên thế gian này." - Vừa dứt lời, anh liền cường thế chiếm hữu cô.
Trận giường chiếu mang tính chất trừng phạt này kéo dài đến tận khi trời sáng.
Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào, chiếu lên gương mặt đầy nước mắt của Sầm Bạch Ý.
Vết xanh tím trên khắp cơ thể cô đều chân thực tố cáo sự tàn bạo của Phó Hàn Ngôn tối hôm qua.
Phó Hàn Ngôn cầm tăm bông dính thuốc, đang xử lý vết thương cho cô.
Nhưng mặc kệ động tác của anh có nặng hay nhẹ, cô vẫn nằm im không nhúc nhích, cứng đờ nằm trên giường im lặng không nói một từ nào.
Nếu là trước kia, Sầm Bạch Ý đã sớm làm nũng kêu đau, mượn cơ hội đòi ôm ôm hôn hôn.
Anh nhìn Sầm Bạch Ý như vậy, dần dần sự hối hận hiện lên trong lòng, tại sao bọn họ lại thành như vậy?
Anh chỉ muốn cô luôn ở bên cạnh anh. Tại sao cô ấy lại muốn rời bỏ anh như vậy?
Phó Hàn Ngôn thở dài một hơi, haiz...
Nếu cô đã hận, vậy để cho cô hận đi, hận cũng phải đem anh để ở trong lòng cả đời.
Đã đến mức như này, Phó Hàn Ngôn càng cần một nghi thức để có thể danh chính ngôn thuận khóa Sầm Bạch bên cạnh mình.
Anh cầm bình thuốc trong tay, trầm ngâm mở miệng, "Em đứng lên, hôm nay chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ."
Sầm Bạch Ý nghe được những lời này, trong đôi mắt vô thần lại dính vài phần ẩm ướt.
Trong nháy mắt, một hàng nước mắt trong veo nhẹ nhàng trượt lăn dài từ khóe mắt.