Chương 5: Không Sao, Em Còn Có Anh Mà

Một tuần sau.

Sầm Bạch Ý nhân lúc Phó Hàn Ngôn ra ngoài làm việc, hẹn Chu Tinh Vân đến nhà nói chuyện phiếm, định nhờ Chu Tinh Vân giúp mình thoát ra ngoài, ít nhất là ra nước ngoài trước rồi nói sau.

Đang muốn mở miệng thì Chu Tinh Vân tay cầm điều khiển từ xa chợt dừng lại, chăm chú xem một chương trình về cuộc thi thiết kế trang sức đang được phát sóng trên TV , trên đó trưng bày một chiếc nhẫn cưới lấp lánh.

"Thưa các bạn khán giả, tác phẩm hiện tại được trưng bày đã đoạt giải nhất của cuộc thi là nhẫn cưới do tiểu thư Sầm Bạch Ý tự mình thiết kế cho hôn lễ của cô..."

Lạch cạch!!

Đột nhiên điều khiển từ xa trong tay Chu Tinh Vân rơi xuống đất, kéo Sầm Bạch Ý khỏi dòng suy nghĩ không thể tin được của mình.

Cô bối rối đứng lên, vội vàng mở miệng, "Tinh Vân, không phải là tớ..."

"A... Sầm Bạch Ý! Không phải cậu thì là ai?! Bản thảo thiết kế này tớ chỉ cho mình cậu thấy! Vì điểm nổi tiếng mà cậu phải làm đến mức này sao?" Hai mắt Chu Tinh Vân phiếm hồng, đáy mắt tràn đầy đau lòng cùng ủy khuất.

Sầm Bạch Ý mắt thấy cô ấy sắp rời đi, vội vàng tiến lên giữ chặt cô ấy lại, "Tinh Vân, thật sự không phải tớ..."

Cô biết mình có nói gì cũng vô ích, dù sao ngay cả chính cô cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Chu Tinh Vân hung hăng hất tay cô ra, sải bước đến cánh cửa, nắm lấy tay nắm cửa, ngoảnh đầu lại và nhìn.

"Sầm Bạch Ý, tôi thật sự hối hận vì làm bạn thân với một người như cô!"

Sau khi Chu Tinh Vân đóng cửa rời đi, cô suy sụp ngồi xuống đất, mờ mịt không biết phải làm sao.

Đến khi Phó Hàn Ngôn về nhà, anh bật đèn lên liền nhìn thấy Sầm Bạch Ý đang ngồi mất hồn mất vía trên mặt đất.

Anh nhíu mày đi đến, ngồi xổm xuống vòng tay ôm lấy cô, "Bạch Bạch, làm sao vậy?"

"Làm sao có thể như vậy... Làm sao có thể như vậy..."

Mặc kệ Phó Hàn Ngôn hỏi thế nào, Sầm Bạch Ý vẫn nỉ non câu này.

(Truyện được dịch bởi nhà của YuXu)

"Bạch Bạch ngoan, trên mặt đất rất lạnh đứng lên trước có được không?"

Nghe Phó Hàn Ngôn dịu dàng nói nhỏ, nước mắt Sầm Bạch Ý cố kìm nén nhẫn chậm rãi rơi xuống.

"Tinh Vân cô ấy không cần em..."

Nói xong, giọng cô dần dần mang theo tiếng nức nở, đem nghẹn ngào của một đoạn thời gian gần đây đều tuôn ra ngoài.

Phó Hàn Ngôn ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, mang theo chút mê hoặc mở miệng, "Không sao, em còn có anh mà."

Vòng tay anh mang theo một chút lạnh lẽo, khiến Sầm Bạch Ý dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt cô dừng lại trên quyển sổ ghi chép trong phòng khách, bản thảo thiết kế kia không phải chỉ có cô và Chu Tinh Vân xem qua mà còn có anh!

Cô cực lực khống chế thân thể run rẩy của mình, nhịn xuống ý nghĩ đẩy anh ra, trong giọng nói mang theo vài phần cầu xin, "Em nhớ ba mẹ em, anh đưa bọn họ về đi..."

Tay Phó Hàn Ngôn vỗ sau lưng cô thoáng dừng một cái, đáy mắt xẹt qua vài phần ý tứ không rõ. Nửa ngày sau, anh dường như thở dài, "Được."

......

Đợi đến khi chuẩn bị đám cưới gần xong, ba mẹ Sầm Bạch Ý mới trở về.

Trong nháy mắt nhìn thấy ba mẹ cô, cô liền nhịn không được đỏ hốc mắt, sau khi hàn huyên, cô trực tiếp đi vào vấn đề chính, còn lấy ảnh ngày hôm đó cô chụp được ở mật thất của Phó Hàn Ngôn ra.

"Ba, mẹ, con không thể gả cho Phó Hàn Ngôn, anh ta là một tên biếи ŧɦái!"

"Ba mẹ xem, đây là ảnh chụp trong mật thất của anh ta, đồ vật bị mất trước kia của con toàn bộ đều ở chỗ này!"

"Còn nữa, một đoạn thời gian trước bởi vì con muốn rời khỏi anh ta, thiếu chút nữa anh ta đã cắt gân chân của con!"

"Con và Tinh Vân cũng bởi vì anh ta, bây giờ xích mích giống như là kẻ thù."

Nghe con gái nói vậy, bà Sầm không thể tin lấy tay che miệng lại, trong mắt lóe lên nước mắt, không thể tin được con rể hoàn mỹ mà bọn họ nhìn trúng, là một tên biếи ŧɦái không giống những gì anh đã biểu hiện ở bên ngoài!

Nhìn con gái khóc không thành tiếng, bà Sầm cũng không kìm nén được cảm xúc của mình ôm cô khóc thành một đoàn.

Ba Sầm ngồi một bên, vẻ mặt suy sút.

"Ba mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta lấy hộ chiếu rời đi một thời gian, chờ anh ta quên hẳn là tốt rồi."

Sầm Bạch Ý nói ra lời này, chính cô cũng có vài phần không tin. Với sự cố chấp bệnh hoạn của Phó Hàn Ngôn đối với cô, sẽ dễ dàng buông tha cho cô như vậy sao? Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Người nhà bọn họ nói hai ba câu liền quyết định chuyển nhà, dưới sự an ủi của người trong gia đình, cảm xúc của Sầm Bạch Ý cũng dần dần bình phục lại, lộ ra nụ cười một lần nữa.

Bọn họ lại không biết, ở nơi bọn họ không nhìn đến, Phó Hàn Ngôn lại đang nghe lén âm thanh truyền đến trong đồng hồ của mình, gương mặt lạnh như băng, trong mắt lóe lên ánh sáng khát máu.

Anh đứng trong bóng đêm tựa như một tula mặt ngọc.

Rất tốt, vốn bởi vì Bạch Bạch nên mới không có ý định động tay hai người này, hiện tại xem ra là không làm không được.

Vì cái gì, ai nấy đều muốn mang theo Bạch Bạch rời khỏi anh?

Không, anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.