Mùi cồn đặc trưng tràn ngập căn phòng, cô hiểu rất rõ rằng Phó Hàn Ngôn thực sự đã lên kế hoạch khiến cô cả đời này không thể rời khỏi anh được nữa!
Cô tức giận nhắm mắt lại, cố gắng ngồi dậy, nhào tới nắm lấy cổ áo của Phó Hàn Ngôn, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Sau một hồi bất ngờ, Phó Hàn Ngôn vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, kéo hai người lại gần nhau hơn.
Lưỡi của anh khéo léo đưa vào sâu trong miệng cô, làm nụ hôn của họ ngày càng ám muội.
Sau khi kết thúc nụ hôn sâu này, ánh mắt thăm dò của Phó Hàn Ngôn dán chặt vào mặt cô.
Trong lòng của Sầm Bạch Ý rất căng thẳng, nhưng trước mặt anh cô đã nở một nụ cười nhẹ, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp nay lại như những bông hoa tuyết đầu mùa nhẹ nhàng tan ra, đẹp đến nao lòng, "Nếu anh làm gãy chân của em, sau này em sẽ không hôn anh hay cười với anh như thế này nữa. Như vậy sao có thể được chứ?"
Cô vươn tay ôm lấy cổ của Phó Hàn Ngôn một lần nữa, áp vào mặt anh nhẹ nhàng ma sát,"Rồi em sẽ ghét anh, sẽ chán ghét anh cũng không có việc gì sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của Sầm Bạch Ý, giống như móng vuốt mèo cào vào trái tim anh, khiến nó cảm thấy tê dại.
Cảm nhận được nữ nhân ở trong lòng ngày càng náo loạn, ánh mắt của Phó Hàn Ngôn tối sầm lại, anh trực tiếp đẩy cô lên giường bệnh, nâng cầm cô lên, dùng sức hung hăng bắt lấy đôi môi của cô.
Tay kia cũng không nhàn rỗi, từ dưới vạt áo luồn vào, đi lên thân thể quyển rũ của cô, quần áo trong nháy mắt đã cởi sạch sẽ.
Sầm Bạch Ý nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng, đây chính là âm thanh yêu thích của anh, nó khıêυ khí©h vô cùng.
Trong phòng vang lên tiếng cởi thắt lưng, Phó Hàn Ngôn cúi người xuống, nắm lấy cổ chân mảnh khảnh trắng nõn nà của cô, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái.
"Quả thật, thật đáng tiếc làm sao nếu cổ chân này bị hủy hoại."
Nói xong, anh nhìn dáng vẻ yêu kiều của Sầm Bạch Ý ở dưới thân mình, chậm rãi tiến vào.
Mái tóc dài của cô xõa bên mép giường tạo nên những gợn sóng, khiến cả căn phòng tràn ngập không khí ái muội.
Sau khi lăn lộn đến gần nửa đêm, cuối cùng Phó Hàn Ngôn cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sầm Bạch Ý nằm trong lòng ngực anh cẩn thận vươn tay cầm điện thoại chụp lại tủ trưng bày trong phòng này.
Ảnh chụp không rõ, còn bị tối.
Sầm Bạch Ý không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc bật đèn pin trên điện thoại của mình lên. Khoảnh khắc đèn pin chiếu vào, cô hoảng sợ khi nhìn thấy Phó Hàn Ngôn nhíu mày và từ từ tỉnh dậy,"Em đang làm gì thế?"
Tuy anh chỉ mới thức dậy nên không biết gì, nhưng không có nghĩa là lúc này anh vô hại.
Sầm Bạch Ý nắm chặt điện thoại, quàng tay ôm eo của Phó Hàn Ngôn, không nói gì nhiều, chỉ đưa môi đến trước mặt anh, hôn anh một cách ngọt ngào.
Cách này chính là phương pháp tốt nhất để dời đi sự chú ý của Phó Hàn Ngôn.
Nụ hôn sâu đến nỗi cả người của Sầm Bạch Ý đều bị hơi thở của anh quấn lấy.
Phó Hàn Ngôn nhìn cô đầy si mê, trong ánh mắt anh tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
"Bạch Bạch, anh muốn kết hôn cùng em, chúng ta tổ chức lễ cưới được không?"
Ngay khi nghe được những lời này, Sầm Bạch Ý sững sờ.
Vấn đề mà bấy lâu nay cô luôn trốn tránh cuối cùng vẫn phải đối mặt với nó.
Nhưng vì sự im lặng của cô mà ánh mắt của Phó Hàn Ngôn trở nên lạnh lẽo, anh vô thức siết chặt lấy tay của cô, làm cho Sầm Bạch Ý chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau đó là những công việc chuẩn bị cho lễ cưới, Phó Hàn Ngôn một mình lo hết tất cả mọi thứ. Tốc độ nhanh đến mức giống như mọi thứ đã được anh đã chuẩn bị rất lâu rồi vậy.
Là bạn thân nhất của Sầm Bạch Ý, Chu Tinh Vân đảm nhận mọi công việc của nhà gái vì cô ấy không thể liên lạc với cha mẹ cô đang đi nghỉ dưỡng ở nơi khác.
Cùng Sầm Bạch Ý đi thử váy cưới, chọn địa điểm, và cả đi làm đẹp…
Phó Hàn Ngôn luôn theo sau họ, anh ngày càng trở nên khó chịu với sự thờ ơ của Sầm Bạch Ý.
Thấy Chu Tinh Vân lại nắm tay Sầm Bạch Ý, mắt của Phó Hàn Ngôn híp lại, lộ ra một tia nguy hiểm.
Đây đã là lần thứ ba Chu Tinh Vân chạm vào Sầm Bạch Ý trong ngày hôm nay, việc này đã chạm đến giới hạn chịu đựng của anh.
Ánh mắt anh nhìn vào thiết kế của chiếc nhẫn cưới mà Chu Tinh Vân đặc biệt thiết kế riêng cho Sầm Bạch Ý, nó rất rực rỡ nhưng không làm mất đi sự quyến rũ, đây quả thật là một kiệt tác.
Anh khẽ cười, hình như Bạch Bạch của anh cũng là nhà thiết kế trang sức…
Có một số người, có thể biến khỏi tầm mắt anh được rồi!