Buổi tối.
Phó Hàn Ngôn không kịp rửa sạch mọi thứ, sau ca phẫu thuật anh liền trở về căn hộ cùng mùi máu trên người.
Sau khi mở cửa, trước mắt anh là một căn phòng tối tăm lạnh lẽo, chỉ cần nhìn qua là có thể biết được rằng trong căn hộ này không có người.
Anh đứng ở cửa nhà, nửa khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, mang theo một tia quỷ dị vô cùng nguy hiểm.
Anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số quen thuộc, giọng nữ máy móc ở đầu dây bên kia lặp đi lặp lại rằng chủ nhân của số điện thoại này đã tắt máy.
Phó Hàn Ngôn khẽ cười, giơ cổ tay lên lướt ngón tay trên đồng hồ thông minh, đồng hồ lập tức chuyển sang giao diện khác. Anh nhìn chằm chằm vào chấm nhỏ màu đỏ trên màn hình, nụ cười càng sâu hơn.
"Thật đúng là một con mèo hoang không nghe lời..."
Anh kéo một ngăn kéo dưới đáy tủ giày, lấy ra một hộp kim loại cỡ lòng bàn tay, bỏ vào trong túi, quay người đóng cửa căn hộ lại.
Trong màn đêm yên tĩnh chiếc xe màu đen lướt đi với tốc độ rất nhanh, càng lúc càng gần với chấm đỏ nhỏ trên đồng hồ đeo tay của anh.
Đêm lạnh lẽo như nước, cùng bầu trời đầy sao.
(Truyện được dịch bởi nhà của YuXu)
Phó Hàn Ngôn nấp trong bóng tối của con hẻm, lạnh lùng nhìn một nam một nữ ở cuối con hẻm.
Người phụ nữ đó không ai khác chính là Sầm Bạch Ý.
Người đàn ông kia đang đưa cho cô thứ gì đó, vô tình chạm vào đầu ngón tay cô.
Phó Hàn Ngôn cụp mắt xuống, đáy mắt tràn ngập sự giận dữ.
Sầm Bạch Ý lấy đồ xong, liền tạm biệt người đàn ông sau đó một mình đi vào sâu trong con hẻm.
Làn gió đêm lành lạnh khiến cô sởn da gà, nhìn khung cảnh lạ lẫm tối om xung quanh, cô không khỏi có chút hoảng hốt, nhưng khi cầm hộ chiếu trên tay, trong lòng cô lại bình tĩnh hơn một chút.
Chỉ là khi cô đi qua con hẻm nhỏ này, trên mặt đất cô nhìn thấy được một bóng người đột nhiên xuất hiện dưới ánh trăng!
Không đợi cô kịp phản ứng, cổ cô có chút đau nhói, và ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Một tay Phó Hàn Ngôn đỡ lấy thân thể mềm mại đang ngã xuống, còn tay kia thì cầm kim tiêm đâm vào cô.
Anh nhìn Sầm Bạch Ý đang nằm trong vòng tay mình, đáy mắt hiện lên những cảm xúc mơ hồ, anh lạnh lùng đặt một nụ hôn xuống môi cô, "Em nói xem anh nên trừng phạt em như thế nào đây?"
Khi Sầm Bạch Ý tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên giường bệnh, toàn thân vô cùng yếu ớt.
Nhìn xung quanh, ba bức tường của căn phòng đều được trang trí bằng tủ trưng bày, và những thứ được đặt vào trong tủ này rất quen thuộc đối với cô.
Nhìn kỹ lại, những thứ này... đây là những thứ mà cô đã đánh mất khi còn nhỏ hay sao!
Bao gồm cả con gấu yêu thích của cô khi còn nhỏ, cuốn sách trước đây cô vô cùng thích và cả giải thưởng đầu tiên cô nhận được…
Ngoại trừ những cái tủ trưng bày này ra, cả căn phòng chỉ có giường bệnh đang nằm, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Nơi này, rốt cuộc là ở đâu?
Khóa cửa vừa chuyển động, Sầm Bạch Ý sợ hãi khi thấy Phó Hàn Ngôn đi vào. Anh mặc một chiếc áo blouse trắng và đeo găng tay vô trùng.
Chiếc xe đẩy trong tay anh chất đầy các loại dụng cụ phẫu thuật, tỏa ra thứ ánh sáng bạc lạnh lẽo.
Cô sợ tới mức muốn bỏ chạy, nhưng thân thể lại không có chút sức lực nào.
"Anh. . . Anh muốn làm gì?!"
Phó Hàn Ngôn đẩy xe vào trong mắt tràn ngập ý cười, anh lấy một con dao sắc bén từ phía trên xuống, tay vừa di chuyển, ngay lập tức con dao đã nằm ở mắt cá chân của Sầm Bạch Ý .
Thân thể của Sầm Bạch Ý không kiểm soát được mà run lên khi cảm nhận được cái lạnh thấu xương đến từ mắt cá chân của cô.
"Bạch Bạch, anh đã nói rồi, nếu em còn bỏ trốn nữa, anh sẽ cắt đứt gân chân của em."
Cô hoảng sợ mở to hai mắt, trong mắt dần được bao phủ bởi những tầng sương mù dày đặc,"Không... đừng..."
"Yên tâm đi, kỹ thuật của anh không tồi, sẽ không đau lắm đâu."
Phó Hàn Ngôn cúi đầu xuống dựa vào tai cô, hơi thở mát lạnh của anh đến gần hơn với giọng nói vô cùng dịu dàng.
"Bạch Bạch, cả đời này, em chỉ có thể ở bên cạnh anh thôi, em hiểu không?"
Sầm Bạch Ý cảm thấy cổ của mình dần nóng lên, tâm trạng dần dần chùn xuống, mà Phó Hàn Ngôn lúc này đã đứng lên và bắt đầu bôi cồn lên mắt cá chân của cô...