Chương 2: Tại Sao Lại Quen Được Một Tên Ác Quỷ

"Anh… có ý gì?!"

Cơ thể Sầm Bạch Ý lập tức cứng đờ, một cảm giác lạnh lẽo truyền dọc sống lưng.

"Trên đời này, sẽ không có ai yêu em hơn anh đâu. Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh có thể cho em tất cả, nếu không..."

Phó Hàn Ngôn đưa tay cầm lấy một ít tóc của cô, quấn vài vòng quanh đầu ngón tay, giọng nói khıêυ khí©h tự dưng mang theo vài phần nguy hiểm.

Anh còn chưa nói hết câu, trong lòng Sầm Bạch Ý đã sợ hãi hiểu ra.

Anh đang đe dọa mình, hay nói đúng hơn không phải là đe dọa mà là đang nói sự thật!

Cô đứng ngây ngốc tại chỗ, đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được sự độc đoán mà Phó Hàn Ngôn không thèm che đậy.

"Bây giờ, ta có thể quay về chưa?"

Chỉ cần một cú đẩy nhẹ, Sầm Bạch Ý đang kinh hãi tột độ đã ngã vào trong xe, chiếc ô tô hiên ngang chở cô rời đi.

Lúc Sầm Bạch Ý đã ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ, cô vẫn chưa hết hoảng sợ. Phó Hàn Ngôn đang bận rộn trong bếp càng khiến cô cảm thấy ớn lạnh hơn.

(Truyện được dịch bởi nhà của YuXu)

Cô nhìn đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của anh cầm lấy một con dao sắc bén từ trong bộ dụng cụ phẫu thuật, một tia sáng sắc lạnh lóe lên, con dao được giơ lên

rồi hạ xuống.

Cả con gà trước mặt anh chỉ trong chốc lát đã bị tách hết thịt và xương ra một cách gọn gàng, thậm chí cả xương gà trên thớt cũng được anh xếp lại thành một bộ khung xương gà hoàn chỉnh.

Phó Hàn Ngôn là một bác sĩ phẫu thuật thiên tài nổi tiếng thế giới, vì vậy việc xử lý xương này đối với anh chỉ là một trò chơi cỏn con.

Sầm Bạch Ý bất giác xê dịch vị trí của mình để có thể cách Phó Hàn Ngôn xa hơn một chút.

Cô không biết liệu một ngày nào đó con dao phẫu thuật đó của Phó Hàn Ngôn có được sử dụng trên người cô hay không...

Đợi đến khi mùi gà nướng thơm phức bay ra, cô đã không còn muốn ăn nữa, con gà đã bị anh làm thịt này khiến cô nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình.

"Bạch Bạch, ngẩn người làm gì, lại đây ăn cơm đi."

Phó Hàn Ngôn đặt đĩa thức ăn lên bàn, kéo Sầm Bạch Ý đang ngẩn ngơ ngồi xuống bên cạnh mình.

Nhìn thấy dao nĩa, cốc nước và khăn ăn đặt ngay ngắn bên cạnh đĩa thức ăn, cô càng sợ hãi hơn, rốt cuộc cô đã gặp phải loại đàn ông gì thế này?

Nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phất lạc của cô, đôi mắt Phó Hàn Ngôn thoáng chốc tối sầm lại, nhưng anh vẫn mỉm cười đưa miếng thịt đã cắt sẵn lên miệng Sầm Bạch Ý.

"Bạch Bạch há miệng ra nào ~"

Nhìn nụ cười êm dịu như gió xuân của anh, Sầm Bạch Ý theo phản xạ mở miệng, cảm giác như đang nhai sáp.

Rõ ràng lúc nãy cô muốn từ chối, nhưng lại nhận lấy theo thói quen.

Thói quen, thật đáng sợ!

Tại sao cô lại quen được một tên ác quỷ như Phó Hàn Ngôn?

Cuối cùng cũng đến lúc Phó Hàn Ngôn phải ra ngoài làm phẫu thuật. Sầm Bạch Ý cố gượng cười tiễn anh đi.

Cô lập tức quay người trở về phòng, lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho mẹ.

"Mẹ, mẹ đến dẫn con về nhà đi được không?"

"Gần đây mẹ với ba con đang đi du lịch nước ngoài, sao đột nhiên con lại muốn về nhà? Con với Hàn Ngôn cãi nhau sao?"

"Mẹ, con không muốn ở đây nữa, con muốn về nhà."

"Con, đứa nhỏ ngốc này, Hàn Ngôn tốt như vậy, chuyến du lịch lần này cũng là cậu ấy đăng ký cho ba mẹ. Cậu ấy vừa hiếu thảo vừa có năng lực, con nói xem có cái gì mà con còn giận dỗi. Đã lớn như vậy rồi cũng nên hiểu chuyện một chút, cậu ấy còn nói năm sau muốn kết hôn với con."

"Kết hôn?!"

"Ây, xem kìa, mẹ lại lỡ miệng rồi, Hàn Ngôn đang định chuẩn bị cho con một bất ngờ..."

Sau đó, mẹ cô vẫn tiếp tục cằn nhằn thêm mấy câu trong điện thoại, nhưng cô đã không thể nghe lọt tai được điều gì nữa. Trong đầu chỉ còn lại việc Phó Hàn Ngôn muốn kết hôn.

Ba mẹ và bạn thân cô đều đứng về phía Phó Hàn Ngôn, nói rằng tính tình cô trẻ con hay giận dỗi vô cớ, như thể việc cô rời khỏi Phó Hàn Ngôn là một sai lầm lớn!

Cô một mình bơ vơ, người thân cận nhất cũng không hiểu được nỗi khổ của cô. Cô nhất quyết không thể sống như vậy cả đời!

Hay là bỏ trốn! Trốn thật xa!

Cô sẽ đến một nơi không có Phó Hàn Ngôn!