Cô nhắm mắt lại, cảm nhận gió thổi qua bên tai, bỗng nhiên toàn bộ cơ thể được ôm vào lòng của người nào đấy.
Người nọ nỉ non ở bên tai cô, "Cho dù có chết em cũng đừng hòng chạy trốn khỏi anh, dù có lên trời hay xuống biển thì em đều phải ở bên cạnh anh..." Tất cả những lời còn lại đều chìm vào trong bọt nước khổng lồ, toàn bộ cơ thể cô như trong nháy mắt bị nước biển bao vây.
Biển sâu giống như mở ra một khoảng trống và kéo bọn họ chìm sâu vào bên trong.
......
Những cơn sóng nhỏ cuồn cuộn, lớp này phủ lên lớp khác, giữa bầu trời rộng lớn, ánh sáng đỏ cam của mặt trời vừa mọc chiếu lên một đôi nam nữ đang ôm chặt nhau trên bãi.
Cho dù là trong trạng thái hôn mê, người đàn ông cũng gắt gao ôm lấy người phụ nữ, thái độ dù có chết cũng không buông tay.
Anh chậm rãi tỉnh lại trước nhìn sắc mặt tái nhợt của người trong ngực, khuôn mặt trong trẻo lạnh lẽo lập tức bối rối.
Trải qua một loạt biện pháp cấp cứu, Sầm Bạch Ý phun ra một ngụm nước rồi tỉnh lại.
"Bạch Bạch, em cảm thấy thế nào?"
Sau một trận kịch liệt ho khan, Sầm Bạch Ý lạnh lùng hất tay ra.
"Tại sao anh phải cứu tôi?"
"So với mẫu vật thi thể của em thì anh càng thích em bây giờ hơn."
"Phó Hàn Ngôn! Tôi không thích anh! Tôi ghét anh!"
"Nhưng anh thích em là được."
So với Sầm Bạch Ý tâm trạng đang rất kích động thì Phó Hàn Ngôn lại có vẻ quá bình tĩnh. Sau nhiều lần tích lũy cảm xúc, Sầm Bạch Ý đem tất cả phẫn nộ trong suy nghĩ của mình nói ra.
"Phó Hàn Ngôn, anh chính là một con quỷ ích kỷ từ đầu đến chân."
"Tại sao tôi không thể chết?"
"Vì sao anh lại đáng ghét như vậy..." Sầm Bạch Ý càng nói càng kích động, nắm lấy cổ áo anh, khóc không kiểm soát .
Anh chỉ lẳng lặng ngồi trên bãi cát, tùy ý cô nhào vào trong lòng ngực mình mà phát giận, thậm chí còn dành thời gian vươn một bàn tay ôm lấy cô, giúp cô ổn định thân hình.
(Truyện được dịch bởi nhà của YuXu)
Trước đó cũng không rõ ngất xỉu ở bãi cát bao lâu, nhưng lúc này cô đã đói bụng, khóc không thành tiếng, bụng thì lại kêu ọc ọc mấy lần.
Phó Hàn Ngôn cười khẽ một tiếng, nâng tay kia lên vuốt lêи đỉиɦ đầu cô xoa xoa một cái.
"Được rồi, em khóc xong chúng ta liền đi tìm chút đồ ăn."
Sầm Bạch Ý hung hăng mở tay anh ra, thái độ không chút để ý của Phó Hàn Ngôn làm cho lửa giận của cô càng thêm tràn đầy.
"Tôi không ăn!"
"Nghe lời, đừng náo loạn." Phó Hàn Ngôn nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào sâu trong hòn đảo biệt lập.
Sầm Bạch ý muốn hất tay anh đi, thế nhưng lại bị Phó Hàn Ngôn nắm rất chặt, cô chỉ có thể tức giận đi theo phía sau anh về phía đảo.
May mắn lúc này là mùa hè, bình minh sớm, lúc mà ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ. Biển xanh, bầu trời xanh, cây xanh, cát vàng làm cho Sầm Bạch Ý dần dần bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thiếu đi những cảm xúc phẫn nộ kia, trong lòng liền sinh ra cảm xúc khác. Nhìn phía trước là bóng lưng gầy gò của Phó Hàn Ngôn, còn có bàn tay nắm chặt lấy nhau của bọn họ, cánh mũi của Sầm Bạch Ý không khỏi chua xót.
Cũng chỉ có anh cho dù là chết cũng sẽ không chút do dự đi theo cô. Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy?
Phó Hàn Ngôn nghe thấy tiếng khóc thút thít rất nhỏ từ phía sau truyền đến, anh xoay người không nói một lời nào mà kéo cô vào trong ngực mình. Nhẹ nhàng đặt cằm mình lêи đỉиɦ đầu cô, đáy mắt mang theo vài phần đau lòng.
"Bạch Bạch... Đừng lo, có anh ở đây. "
"Tại sao lại là em?"
Mặt cô vùi vào ngực Phó Hàn Ngôn, giọng nói có chút rầu rĩ. Cô không đầu không đuôi nói một câu nhưng trong nháy mắt Phó Hàn Ngôn cũng hiểu được, cô đang hỏi vì sao anh lại chọn cô.
"Bởi vì chỉ có thể là em."
Sầm Bạch Ý bĩu môi, nếu anh không muốn nói kỹ vậy hỏi lại cũng không có ý nghĩa gì nữa. Nhưng mà ở nơi cô không nhìn thấy, đáy mắt Phó Hàn Ngôn cuồn cuộn muôn ngàn cảm xúc. Bạch Bạch, bây giờ chưa phải là thời gian thích hợp, sau này anh sẽ cho em biết tại sao là em.
Nhất thời cả hai không nói gì, hai người lẳng lặng xuyên qua rừng rậm của đảo hoang, tìm kiếm thức ăn có thể cho vào bụng. Chợt một trận âm thanh xào xạc vang lên phía sau hai người, một con rắn màu sắc sặc sỡ dần dần tới gần...