"Cậu có thấy bạn trai tớ rất kỳ lạ không?"
Trong quán cà phê, Sầm Bạch Ý hơi ngập ngừng mà tâm sự với người bạn thân nhất của mình Chu Tinh Vân.
"Anh ta lừa dối cậu?" Chu Tinh Vân tỏ ra kinh ngạc. Vì theo như cô ấy biết, Phó Hàn Ngôn thật sự là một mẫu bạn trai lý tưởng, anh đối tốt với Sầm Bạch Ý đến nỗi cô ấy còn cảm thấy ghen tị. Cho nên, chắc là anh sẽ không làm chuyện như vậy đâu đúng không?
Sầm Bạch Ý lắc đầu, "Không, nhưng tớ luôn cảm thấy anh ấy có gì đó lạ lắm..."
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Đang ở đâu?"
Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp như đàn cello của Phó Hàn Ngôn vang lên.
Sầm Bạch Ý nhìn sang vẻ mặt hoang mang của cô bạn thân, thành thật trả lời, "Uống cà phê với Tinh Vân ở Starbucks, có thể sẽ về muộn."
“Được” Người đàn ông chỉ đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.
Trên màn hình điện thoại đúng thật là tên của Hàn Ngôn.
Sầm Bạch Ý trả lời cuộc điện thoại trước ánh mắt nghi hoặc của người bạn thân, cô thở dài.
Sầm Bạch Ý chỉ cười nhạt.
Phó Hàn Ngôn liên tục bám lấy cô, tính chiếm hữu cực kỳ lớn, bất kể cô ra ngoài làm gì, cứ cách một tiếng đồng hồ thì nhất định sẽ gọi điện để hỏi thăm tình hình.
Trong khoảng thời gian yêu nhau mặn nồng, cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng bọn họ ở bên nhau gần ba năm rồi, tình trạng này không những không giảm mà còn tăng lên, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước.
Đôi khi cô cảm thấy bản thân giống như một con chim trong l*иg, bị anh nắm chặt trong tay, không thể đi đâu được.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Phó Hàn Ngôn đã xuất hiện trong quán cà phê như thường lệ, và ngay lập tức thu hút tất cả sự chú ý của những cô gái đang ngồi ở đó.
Anh như một người bước ra từ bức họa cổ, trăng thanh gió mát, từng nét từng nét đều được chạm khắc tỉ mỉ.
Đôi mắt của Phó Hàn Ngôn nhanh chóng bắt được Sầm Bạch Ý, đảo mắt một cái, ánh mắt lạnh lùng của anh dừng lại trên cánh tay của Chu Tinh Vân đang khoác lấy vai Sầm Bạch Ý.
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, Chu Tinh Vân xấu hổ bỏ tay xuống.
"Bạch Bạch, chúng ta về thôi." Giọng nói của Phó Hàn Ngôn rất trầm, nhưng ẩn chứa sức nặng vô hình.
Sầm Bạch Ý nhìn bàn tay đang đưa về phía mình, còn tinh xảo hơn so với tay của phụ nữ, khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
Cô cũng là một thanh niên hiện đại bình thường với những nhu cầu xã hội của riêng mình, ham muốn kiểm soát của Phó Hàn Ngôn ngày càng tăng khiến cô rất mệt mỏi.
"Em còn chưa nói chuyện với Tinh Vân xong, lát nữa sẽ về."
Đây là lần đầu tiên Sầm Bạch Ý làm trái lời Phó Hàn Ngôn.
"Có chuyện gì lần sau hẵng nói, bây giờ cùng anh trở về đi." Giọng Phó Hàn Ngôn rất kiên quyết, sự điên cuồng ẩn giấu trong mắt anh khiến cho cô giật mình.
(Truyện được dịch bởi nhà của YuXu)
Như thể điều gì đó khủng khϊếp sẽ xảy ra nếu cô không chịu quay về.
Phó Hàn Ngôn làm như vậy khiến cô chỉ còn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cuối cùng vẫn là Chu Tinh Vân đứng ra làm người hòa giải, đặt tay của Sầm Bạch Ý vào tay Phó Hàn Ngôn, mỉm cười bảo họ về đi, hôm khác sẽ gặp lại sau.
Một đường đi ra khỏi quán cà phê, Sầm Bạch Ý nhìn vào cửa xe tối đen trước mặt, đột nhiên cảm thấy ngột ngạt thở không ra hơi, đã bao lâu rồi cô không được tự do cười đùa cùng bạn bè?
Có lẽ là từ sau khi ở bên cạnh Phó Hàn Ngôn, anh lấy danh nghĩa tình yêu mà bắt cóc cô tận ba năm!
Cô quay lại nhìn Phó Hàn Ngôn, người đàn ông trước mặt khiến cô cảm thấy sợ hãi và xa lạ.
Giằng co một lúc, Sầm Bạch Ý hất tay anh ra, nói ra những lời mà cô đã kìm nén bấy lâu nay.
"Phó Hàn Ngôn, chúng ta chia tay đi!"
Sau khi nghe những lời đó Phó Hàn Ngôn sững người một lúc, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt căng thẳng của Sầm Bạch Ý, nụ cười trên khóe miệng anh cứng lại thành một vòng cung kỳ lạ.
“Bạch Bạch, đừng làm loạn nữa.” Anh nhẹ giọng dỗ dành cô.
Sầm Bạch Ý rất tức giận, "Em không có cãi nhau với anh, em nghiêm túc! Em thực sự không thể chịu đựng được loại tình yêu bị ràng buộc như thế này nữa!"
Phó Hàn Ngôn ngước mắt lên và nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt anh như có hàng ngàn cơn bão.
Anh bước từng bước một đến gần Sầm Bạch Ý, cho đến khi lưng cô dựa vào cửa xe không còn đường lui, anh mới nhếch môi cười, cúi người ghé vào tai cô khẽ thì thầm, “Trong thế giới của anh, không có người tình cũ, chỉ có người góa phụ."