Chương 29: Chỉnh Đốn Trà Xanh, Tát Cho Cô Ta Quỳ Xuống Dập Đầu 3

Lúc đó cô ta mới dám “lấy” đồ của cô mà không hề sợ hãi.

Nhưng Nam Tuệ Mỹ không ngờ lần này Nam Dạng lại đột nhiên thay đổi tính tình.

Còn tới tìm những thứ mà bình thường cô chướng mắt!

Nam Tuệ Mỹ cố chịu đựng sự căng thẳng trong lòng, vô tội chớp mắt.

"Đồng hồ đeo tay màu xanh ngọc lục bảo nào? Chị chưa từng nhìn thấy."

Nam Dạng đột nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt Nam Tuệ Mỹ.

Trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại cốt truyện.

Chiếc đồng hồ đeo tay mang theo tình yêu của cha mẹ đối với Nam Dạng này, chính là Nam Tuệ Mỹ cố ý trộm.

Sau đó, khi mối quan hệ giữa gia đình và Nam Dạng trở nên nghiêm trọng nhất, Nam Tuệ Mỹ cố ý đeo đồng hồ đeo tay xuất hiện trước mặt Nam Dạng.

Cô ta còn nói dối là Nam Hoài Châu và Trình Tích Khanh chủ động tặng cô ta!

Đây cũng trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp nguyên chủ.

Sau khi quở mắng cả nhà thiên vị, nguyên chủ nản lòng thoái chí rời đi, không bao giờ quay đầu lại.

Chiếc đồng hồ này mở màn cho kết cục ảm đạm sắp tới của người nhà họ Nam, Nam Dạng sao có thể không tức giận?



Đôi mắt cáo mê hồn của cô lúc này đột nhiên trở nên lạnh lùng, vô cảm nhìn Nam Tuệ Mỹ, áp suất thấp quanh người làm cho cô ta không dám nhìn thẳng.

"Nam Tuệ Mỹ, còn giả bộ nữa?"

“Tôi biết là chị đã trộm chiếc đồng hồ.”

Nam Tuệ Mỹ trố mắt đứng nhìn, khi Nam Dạng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô ta, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Một lát sau, người quen nói dối như cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu nức nở khóc lóc kể lể.

"Dạng Dạng, chị, chị sao có thể trộm đồ của em? Chắc chắn là em đổ oan cho chị..."

Nam Tuệ Mỹ vừa muốn giải thích, lại nhìn thấy Nam Dạng vừa rồi còn đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn cô ta.

Đột nhiên sải bước về phía cô ta!

Sau đó giơ tay lên——

Hãy tát cho cô ta một cái thật nặng!

Một tiếng “Chát——” giòn tan vang vọng trong phòng.

Nam Dạng còn chê chưa đủ, trực tiếp đưa tay, dùng sức túm lấy tóc của Nam Tuệ Mỹ, rút ra một nắm nhỏ!

Nhìn mái tóc đen nhánh quấn ở đầu ngón tay trắng nõn của Nam Dạng, Nam Tuệ Mỹ hoàn toàn choáng váng.

Cô ta sững sờ sờ da đầu đau đến tê dại của mình, không khống chế được thất thanh thét chói tai:



"Tóc của tôi! Nam Dạng, sao mày dám đối xử với tao như vậy!"

Nam Dạng trực tiếp dùng tay trái đóng cửa lại, chặn hết mọi âm thanh trong phòng.

Lại nhìn cô ta, lạnh lùng cười nhạo.

"Mày sủa cái gì? Chỉ là rụng mấy sợi tóc thôi, không phải hói."

Nam Tuệ Mỹ chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Nam Dạng lại tát cô ta một cái thật mạnh.

"So với tóc, mày nên lo lắng cái mặt dạn mày dày của mình trước đi, đồ dối trá!"

Nam Tuệ Mỹ trực tiếp bị đánh "bốp bốp bốp" đến mức choáng váng.

Hai chân cô ta nhũn ra, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, dập đầu một cái với Nam Dạng!

Nam Tuệ Mỹ che đôi má nóng hừng hực của mình, não bộ nhanh chóng chuyển động.

Đến khi mở miệng nói chuyện, nước mắt cũng rơi xuống lã chã.

Kết hợp cùng đuôi mắt đỏ hoe, trông cực kì điềm đạm, đáng yêu.

"Dạng Dạng, chị biết em ghét chị, là do chị không tốt, chị không nên cướp đi ba mẹ, anh chị của em, còn cả anh Triết Minh nữa. Nhưng mà mọi người thích chị, chị cũng không thể kiểm soát được.”

Cô ta không kiểm soát được, ý là mọi người thích cô ta là điều hiển nhiên?