Chương 26: Cuộc Sống Vợ Chồng Không Hòa Thuận 3

Trái lại, một đứa con gái mới lớn như Nam Tuệ Mỹ lại nói rõ ràng có đạo lý như vậy, rất khó không làm cho người ta suy nghĩ nhiều.

Cơ hội vả mặt miễn phí đưa tới cửa, Nam Dạng đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Cô cố tình đỏ mặt, hỏi với giọng tò mò và ngượng ngùng:

"Chị họ biết nhiều như vậy, chẳng lẽ chị và Phương Triết Minh..."

Nam Tuệ Mỹ lúc này cũng phản ứng lại về sự thất lễ của mình, sợ mình làm hỏng thanh danh, vội vàng ngắt lời Nam Dạng.

"Dạng Dạng nói cái gì vậy? Chị chỉ đùa với em một chút mà thôi, mặc dù chị và anh Triết Minh đang hẹn hò, nhưng cũng không làm ra loại chuyện lưu manh này."

Mặc dù đã qua thời kỳ thực hiện các biện pháp nghiêm khắc chống lại “tội lưu manh”.

Nhưng đối với con gái, thanh danh vẫn rất quan trọng.

Nếu như Nam Tuệ Mỹ không muốn sau này bị chọc vào lưng mắng, bị cắn chết cũng không thể nhận.

Nam Dạng mỉm cười, cũng không vạch trần cô ta, nụ cười mang chút hàm ý khiến da đầu của Nam Tuệ Mỹ tê dại.

"Cũng dám đùa loại vui đùa này, không ngờ tới chị họ cũng rất cởi mở."



"Được rồi, được rồi." Trình Tích Khanh lắc đầu, ngăn trò hề này lại: "Hai cô gái, miệng nhà không có cửa, cửa sân cũng không đóng, cũng không sợ người ngoài nghe được lời trêu đùa."

Nam Dạng bĩu môi, ôm lấy cánh tay Trình phu nhân, làm ra vẻ như một đứa trẻ:

“Mẹ ơi, đến bây giờ con vẫn còn đau …”

Lúc này, Nam Tuệ Mỹ cũng coi như nhìn ra, Nam Dạng hề giả vờ.

Cô ta lại thật sự có chút sợ hãi đối với chuyện đó.

Phải kịch liệt đến mức nào mà đến ngày thứ ba của đám cưới vẫn còn đau đớn?

Tâm tình của Nam Tuệ Mỹ vô cùng phức tạp, nhớ tới mỗi lần cô lén lút ân ái với Phương Triết Minh thì chỉ qua loa không đến vài phút là xong chuyện!

Trong lòng cô ta quả thực ghen tị muốn chết.

Nam Dạng nhìn thấy phản ứng của cô ta, trong lòng cũng sắp cười lật trời.

Cô lại tiếp tục mạnh mẽ giẫm lên nói:



"Đúng là không so sánh thì không có tổn thương, từ khi cưới Thầm Yến ta mới biết thế nào là đàn ông thực sự. Phương Triết Minh, con đã buông bỏ anh ta từ lâu rồi, anh ta lại còn tới cửa quấy rầy con!"

"Làm hại con suýt chút nữa bị Thầm Yến hiểu lầm. May mắn là chồng con là người hiểu lý lẽ, mới không bị Phương Triết Minh ảnh hưởng đến tình cảm của chúng con."

Nam Dạng tức giận tới mức bĩu môi đến mức sắp có thể treo được một bình dầu.

Nhưng trong nháy mắt, lại mỉm cười khen ngợi Thầm Yến.

"Thầm Yến đối với con thật tốt, anh ấy không chỉ đảm đương mọi việc nhà mà còn giao hết tiền bạc trong gia đình cho con. Tối qua tôi lười biếng không muốn nấu ăn nên anh ấy cũng không nói một lời đi mua về cho con một đống đồ ăn, rất không tiếc tiêu tiền ”.

Nhìn gương mặt mềm mại hồng hào của cô gái nhà mình, Trình Tích Khanh lúc này mới hoàn toàn tin tưởng cô thật sự sống tốt.

Có thể được con gái mà bà nuôi lớn khen không dứt miệng, xem ra bà không nhìn lầm về người con rể này.

Trình phu nhân cầm ngược tay Nam Dạng, trên khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc toát ra ý cười dịu dàng.

"Lúc đầu mẹ đã cảm thấy Thầm Yến rất tốt, là người đáng tin cậy, thấy cậu ấy đối tốt với con, mẹ cũng có thể yên tâm."

Nam Dạng có thể cảm nhận được tình mẹ con chân thành của Trình phu nhân, không khỏi xúc động nghẹn ngào.

"Cảm ơn mẹ đã lo nghĩ cho con."