Chương 10: Mối Liên Hệ Giữa Nguyên Chủ Và Nam Dạng 2

Yết hầu Lục Thầm Yến khẽ cử động, nhìn Nam Dạng quyến rũ động lòng người như vậy, đôi mắt sâu thẳm của anh bất giác nhuộm thêm chút sắc đen sẫm.

Nhưng cơn xúc động nhỏ nhoi ấy đã bị dập tắt nhanh chóng khi anh nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô.

Chân mày lạnh lùng của người đàn ông khẽ nhíu lại, tạo thành hai nếp nhăn rõ ràng.

Lục Thầm Yến không chút hay biết gì về nỗi niềm luyến tiếc thế giới cũ, cùng với ekip và các thầy các cô cũ của Nam Dạng.

Anh vẫn tưởng rằng, cô buồn bã vì không thể buông bỏ tình cảm với Phương Triết Minh.

Cũng phải, hai người đã là bạn thời thơ ấu nhiều năm như vậy, sao có thể quên ngay được chỉ vì một lần kết hôn.

Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông càng thêm phần lạnh lẽo vắng vẻ.

Lục Thầm Yến lấy lại vẻ mặt vô cảm thường ngày, định đặt đồ ăn trong tay lên bàn.

Nhưng mới quay đầu lại, phía sau lập tức vang lên tiếng lách cách...

"Anh Lục, anh về rồi à?"

Chỉ thấy Nam Dạng ban nãy còn nằm chết dí ở kia, bây giờ đã sống dậy ngay khi ngửi thấy mùi đồ ăn.



Cô đứng lên, vừa xoa xoa thắt lưng, vừa hít vào một hơi khí lạnh.

Lúc này cô đã quên hết mọi đau đớn, khấp khiễng đi về phía người đàn ông.

Mặc dù cô gái nhỏ cất lên giọng nói ngọt ngào lại nhiệt tình, nhưng đôi mắt hồ ly lấp lánh vẫn nhìn chằm chằm vào thức ăn trong tay anh, không lúc nào rời mắt.

Lục Thầm Yến: "..."

Thật sự chỉ là một con hồ ly nhỏ ham ăn.

Anh tránh khỏi tay Nam Dạng định cầm lấy đồ ăn, thay vào đó lại bày thức ăn lên đầy ắp một bàn.

Bấy giờ, anh mới cầm đũa đặt vào lòng bàn tay Nam Dạng, khẽ nhếch chiếc cằm sắc sảo rõ nét về phía cô.

"Ăn đi."

Nam Dạng cũng không khách khí với Lục Thầm Yến, vui vẻ cầm đũa ngồi xuống bàn.

Chỉ là khi thấy anh mua về nhiều thức ăn đến thế, cô khó tránh được có chút bất ngờ.

"Anh mua nhiều thế này à?"

Lục Thầm Yến nói: "Cũng tạm thôi, không nhiều đâu."



Ngoài mặt anh rất thản nhiên, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng khi đi mua đồ ăn vừa nãy.

Lúc nhìn thấy anh, chủ quán đồ ăn vặt không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng khi nghe nói Nam Dạng là vợ anh, mặt ông ta ngay lập tức tươi rói, cười đến nở hoa trên mặt.

"Trời đất, thủ trưởng Lục, tự tay đi mua đồ ăn cho phu nhân à? Tình cảm hai vợ chồng đúng là tốt quá đi."

"Cậu cứ yên tâm, quán đồ vặt của tôi chỉ bán đồ ăn sạch sẽ thôi, bà xã của cậu cũng thường xuyên ghé quán tầm ba đến năm hôm một lần, mấy thứ như chân gà kho, cổ vịt, với cả móng heo mộc nhĩ đậu phụ trúc, đều là món sở trường của bà xã cậu đó."

Lục Thầm Yến có thừa biện pháp để đối phó với lũ lính mới tới đơn vị.

Nhưng lần này đứng trước đủ loại món ăn vặt bày khắp nơi này, anh cũng hơi lúng túng.

Chủ quán cứ tự nhiên nói một thôi một hồi, Lục Thầm Yến vẫn không hiểu rõ được rốt cuộc hương vị giữa các món ăn này có gì khác nhau.

Anh đành vung tay một cái, mua hết tất cả những món chủ quán nhắc tới.

Chủ quán gần như cười đến rách cả miệng, càng hăng say nồng nhiệt nói chuyện với anh.

Với Lục Thầm Yến, bỏ ra chút tiền cũng không có vấn đề gì.

Nhưng lúc này. nhìn thấy Nam Dạng hoảng hốt kinh ngạc mở to đôi mắt hồ ly, anh cũng không tránh khỏi thấy hơi bứt rứt.