- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- 818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua
- Chương 5: Tú tài hăng tiết gà
818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua
Chương 5: Tú tài hăng tiết gà
Lúc tiễn được đệ đệ muội muội tự mình quay về tiểu viện thì cũng đã đến nửa đêm, mò mẫm đi tới thư phòng, thấy Thu Mão vẫn còn đang ngồi chờ, vẻ mặt hết sức sốt ruột.
“Đừng tưởng rằng ngươi là chủ tử là có thể tùy ý lãng phí thời gian của người khác, thời gian của ta cũng quý giá vô cùng đấy!”
Tiết Trạm liếc hắn: “Thời gian quý giá của ngươi không phải lãng phí ở phố hoa thì cũng là ở ngõ liễu, nhĩ hảo cho ngươi thời gian tu thân dưỡng tính, được tiện nghi còn khoe mã.”
Thu Mão một ngụm thổ huyết: “Chủ tử, nếu không chúng ta đổi với nhau đi, với khuôn mặt này của chủ tử bảo đảm so với ta còn khiến cho các em gái chị gái thích mê hơn. Ta kiếm tin tức còn phải tốn tâm tư nói lời khách sáo, chủ tử chỉ cần vừa đứng bảo đảm tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.”
“Cần chủ tử như ta đứng ra bán nhan sắc thì còn cần mưu sĩ như ngươi làm gì? Lại không thể ăn cũng không thể làm cảnh đẹp ý vui, còn lãng phí lương thực, sách vở!”
Tiết Trạm dùng vẻ mặt ghét bỏ “ngươi thì có ích lợi gì” nhìn hắn, làm cho trái tim Thu Mão hứng gió rơi lệ. Hắn không phải đã sớm biết chủ tử không phải là chủ tử tốt hay sao? Tại sao bị thương tổn như thế hắn vẫn không có nửa phần tâm tư muốn bỏ chạy?
Nếu Tiết Trạm có thuật đọc tâm, phỏng chừng sẽ vui mừng nói: “Tốt lắm, ngươi đã lĩnh hội được tinh hoa tối cao của M rồi đó! “Chủ tử ngược ta ngàn vạn lần ta vẫn yêu chủ tử như lúc ban đầu! Cố lên, ta xem trọng ngươi nga~
Trở lại chuyện chính, Thu Mão đang ‘lên đồng’ đem tin tức trong khoảng thời gian này chậm rãi báo cáo lại.
“Nghe đồn đãi đạo tặc ở Thứ Châu đã tồn tại từ rất lâu đời, chỉ là bọn hắn chiếm giữ núi lớn dễ thủ khó công, vả lại mỗi lần chỉ lấy chút phí bảo hộ chứ không hại đến mạng người, nên cũng không khiến cho quan phủ chú ý.”
“Trộm cướp diệt gọn hai nghìn quân chính quy mà không khiến cho quan phủ chú ý? Nha môn Thứ Châu là một đám ngồi không? Cho dù Hổ Báo Doanh có thành quý tộc doanh đi chăng nữa thì tốt xấu gì cũng là một đám nam nhân trưởng thành đang lúc tráng niên, mỗi ngày ở cùng đao kiếm áo giáp chung quy mạnh hơn so với bách tính cày ruộng ba phần chứ. Dựa trên quân số mà tính, cho dù trộm cướp chiếm cứ núi lớn dễ thủ khó công lại chiếm được tiên cơ mà mai phục trước đó, nhưng muốn diệt gọn một ngàn binh mã của Hổ Báo Doanh thì ít nhất cũng cần tám trăm người, còn chưa tính bộ phận hậu cần thê nhi lão ấu, nhiều người như vậy làm như thế nào lặng yên không một tiếng động giấu ở trên núi? Ăn uống đi lại, chẳng lẽ quan phủ địa phương câm điếc hết hay sao?”
“Trong triều nhất định cũng có người hoài nghi, chỉ là không biết tại sao Hoàng Thượng vẫn không hạ chỉ diệt phỉ.”
“Còn có thể là gì? Không ngoài chuyện tranh đấu của cái phe phái trong lúc đó đi.” Lịch sử học lưu lại rất nhiều bằng chứng về cuộc đời của Chu Lệ, đến tuổi lão niên, tâm tính, nghị lực, tinh lực của hắn đã không còn được như lúc trước, nếu không thì phe phái của thái tử cùng Hán vương trong lúc đó cũng sẽ không tranh đấu đến tình trạng hừng hực khí thế như vậy.
Thu Mão trầm mặc sau đó cười khổ: “Thiên tử từ từ suy nhược, kẻ địch dần dần cường tráng, con nối dõi hoàng thất lại chỉ lo ngươi lừa ta gạt, hiện giờ nhờ vào uy thế còn lại của thiên tử nên vùng biên giới mới không dám phạm loạn, thiên tử qua đời thì sao? Tranh đoạt nội bộ đã làm tiêu hao quá lớn, đến lúc đó ai sẽ tới thủ vệ biên cương? Ai lại vì chiến sĩ biên cương mà chuẩn bị lương thảo?”
“... Ta nếu không nhìn thấy ngươi lớn lên từ nhỏ, biết rõ ngươi thường thường sẽ động kinh, chỉ bằng những lời này vừa rồi của ngươi khiến ta cũng hoài nghi Thu đại tú tài của chúng ta nửa đường bị người ta đánh tráo rồi nhỉ.”
Thật vất vả làm ra vẻ đứng đắn, sắc mặt Thu Mão lại nứt ra: “... Chủ tử ngươi còn nhớ rõ ta lớn hơn ngươi ba tuổi sao? Câu “từ nhỏ nhìn thấy ngươi lớn lên” hẳn là do ta nói mới đúng chứ?”
“Từ ba tuổi cho tới bây giờ ngươi không phải lớn lên sao?”
Thu Mão liếc mắt xem thường: “Chủ tử từ trong bụng mẹ mà bắt đầu ghi việc sao? Hay là khi qua cầu Nại hà không uống Mạnh bà thang?”
Leng keng! Đoán đúng rồi! Đáng tiếc chưa rõ lắm, Tiết Trạm lén lút bổ não xong, đem đề tài kéo trở về: “Cái gì tranh đoạt, cái gì biên cảnh đó là chuyện nội bộ trong nhà hoàng đế, hoàng đế nên lo lắng, ngươi chỉ là một kẻ tú tài nghèo kiết hủ lậu ngay cả cử nhân cũng thi không đỗ thì hao tâm làm chi? Vả lại nói trời có sập xuống thì có người cao đứng đỡ, còn ngươi…” Tiết Trạm cao thấp đánh giá chiều cao của đối phương, đặc biệt độc ác nói: ” So với nữ nhân cao không tới mí mắt, thả lỏng tâm đi, đè không tới ngươi đâu.”
Thu Mão giận quá phản cười đánh giá lại Tiết Trạm, cho dù đang ngồi cũng có thể từ thắt lưng cùng đôi chân thẳng tắp nhìn ra tất nhiên không lùn, quỷ dị cười nói: “Ta không lo lắng, ta là lo lắng cho chủ tử.”
” Ta có gì phải lo lắng?”
” Chủ tử đây là lừa mình dối người đúng không? Chủ tử tuyệt đối thuộc loại người cao, thân phận cũng cao? Ha hả”
Tiết Trạm chà xát cánh tay, toàn thân nổi da gà run run nói: “Cho dù ngươi có hài lòng với ta cũng không cần phải làm trò khen ta trước mặt chứ?”
“Rõ ràng chủ tử biết những gì ta nói lại cố tình hiểu sai đi? Chủ tử đây là tâm rối loạn?”
” Ta rối loạn? Ta xem là ngươi tâm rối loạn mới đúng.”
“Ta thừa nhận.” Thu Mão hai tay ôm ngực nhún nhún vai: “Lòng ta thực rối loạn. Lúc trước lão Hầu gia đem một nhà chúng ta giao cho chủ tử, chính là muốn chúng ta phò tá chủ tử bay thẳng lên mây, đáng tiếc, chủ tử chí bất tại, chủ tử khéo léo từ chối sự an bài của lão Hầu gia không nói, ngay cả chút nổi bật cũng không thấy. Chủ tử lại vì nể tình nghĩa huynh đệ với thế tử, đợi lão Hầu gia tạ thế thì dứt khoát rời kinh dấn thân vào con đường buôn bán. Nếu thế tử còn sống, sau này kế thừa tước vị Định Viễn hầu, có thuộc hạ ở đây, chủ tử chỉ cần ở phía sau làm một thương nhân tự do thuộc hạ cũng tuyệt không có ý kiến phản đối, vấn đề là hiện tại thế tử đã qua đời, không có người kế tục tước vị, chủ tử đừng nói cái gì thiếu gia Thừa Dật, Thừa Dật thiếu gia nếu lớn hơn mười tuổi thì vị trí thế tử tất nhiên là của hắn, nhưng Thừa Dật thiếu gia hiện tại chỉ mới năm tuổi, Hoàng Thượng nể mặt lão Hầu gia có lẽ cũng có ý phong vị nhưng văn võ bá quan sẽ đồng ý hay sao?”
“Vậy nên theo ý của ngươi là bảo ta đoạt lấy tước vị Định Viễn hầu từ trên tay của đường chất?” Tiết Trạm hơi hơi khom về phía trước, mọi người quen thuộc hắn đều biết đây là điềm báo trước hắn sắp sửa tức giận. Từ nhỏ theo hắn đến lớn tất nhiên Thu Mão biết, nhưng thân là mưu sĩ, những gì cần nói nhất định phải nói.
“Lúc trước nguyện vọng của lão Hầu gia chính là để chủ tử nắm giữ Hổ Báo Doanh, đợi Đại lão gia trăm tuổi chủ tử sẽ kế thừa tước vị Định Viễn hầu, là chính chủ tử không cần.”
Tiết Trạm bốc chén trà lên để sát vào bên miệng thổi thổi, mí mắt híp lại: “Năm đó ta không cần hiện tại cũng không muốn.”
Thu Mão một bước cũng không nhường: “Lão Hầu gia khi giao ra binh quyền đã giao dịch cùng Hoàng Thượng lấy tước vị cùng với quyền quản lý Hổ Báo Doanh, hiện giờ lão Hầu gia qua đời không được tới mười năm, Hoàng Thượng ngại tình cảm và thể diện nhất định sẽ không thu hồi, nếu không lại mang danh bạc tình đối với thần tử, chúng quan lại đã nhậm chức bộ binh Hầu gia, tuyệt đối sẽ không chấp thuận nhúng tay vào Hổ Báo Doanh lần nữa, Hầu phủ tất phải có một tân thế tử, một tân thế tử có thể chống đỡ Hổ Báo Doanh. Nhìn chung cả Hầu phủ, ngoại trừ chủ tử chỉ còn nhị thiếu gia bên đại phòng, nhị thiếu gia được Hầu phu nhân dung túng đã sớm là thứ bỏ đi, chỉ biết ăn chơi qua ngày, nếu để hắn chống đỡ Hổ Báo Doanh, nhúng tay vào công việc của Hầu phủ, chủ tử sẽ không lo lắng toàn bộ Hầu phủ sẽ mất trên tay hắn sao?”
“Tước vị là do lão Hầu gia đánh trận sa trường dành quá nửa cuộc đời dùng huyết lệ từng giọt từng giọt đổi lấy, chủ tử nhẫn tâm bỏ mặc nước chảy về hướng đông?”
“Những chuyện này chỉ là do ngươi phỏng đoán, hơn nữa là phỏng đoán tình hình hỏng bét nhất.” Tiết Trạm buông chén trà, lạnh nhạt nói: “Cho dù việc này trở thành sự thật bá phụ sẽ tự làm chủ thỉnh chỉ thỉnh Hoàng Thượng thu hồi binh quyền của Hổ Báo Doanh, hiện giờ tình thế tranh đoạt ở kinh thành ngày càng ác liệt, chuyện này không thể dùng một hòn đá chặn được dòng nước xiết.”
” Xưa nay chủ tử vốn luôn tin rằng một hòn đá chặn được dòng nước xiết không phải sao?”
” Chuyện đặc biệt phải xử lý theo hướng đặc biệt.” Tiết Trạm nhướng mắt: ” Ngô Dụng là gã sai vặt bên người của ta không thích hợp rời đi, ngươi đi Thục Châu hội hợp với Triệu Toàn cùng đi Thứ Châu một chuyến đi.”
Thu Mão nghiêm cẩn chắp tay: “Vâng.”
“Ta hy vọng ngươi mượn cơ hội này hảo hảo bình tĩnh, hạ nhiệt độ cái đầu một chút đi, đầu óc đừng nóng lên mả nói mấy lời nhiệt huyết, người nghe rất thương tổn tế bào não biết không?”
“... Vâng chủ tử.”
Chân trước Thu Mão mới đi, sau lưng Hạ Thúy liền đưa thức ăn khuya lại đây: “A? Thu tiên sinh không ở? Ta còn làm hạch đào tô hắn thích ăn nhất đây.”
” Vậy vừa vặn ta có thể ăn hai phần.” Nói xong bốc lên một khối ném vào miệng, ăn đến một miệng đầy hương hạch đào tô.
Bộ dáng đắc ý kia làm cho Hạ Thúy liếc mắt xem thường: “Chủ tử ngươi cứ làm như thế đi, Thu tiên sinh thật sự đi rồi ta xem chủ tử tìm đâu ra một người có khả năng giống như hắn nha. Ngoại trừ võ công không được tốt lắm, còn lại cửa hàng của chủ tử ở kinh thành, nhân mạch, tin tức không phải đều do Thu tiên sinh để ý sao? Nếu hắn lơ là trọng trách, ta xem chủ tử không giậm chân mới là lạ.”
Tiết Trạm ăn điểm tâm, miệng đầy bột phấn, hồ nghi con mắt nhìn người của đại nha hoàn nhà mình có vấn đề: “Đây là coi trọng Thu đại tú tài sao? Hiếm thấy ngươi khen một người như vậy nha.”
” Nô tỳ là lời ngay nói thật, muốn khen ai liền coi trọng ai, vậy nô tỳ còn khen qua lão gia ôn nhã săn sóc, Côn thiếu gia thiên phú trí tuệ bác văn cường kí đấy.”
“Ta thì sao? Theo lý chủ tử như ta mới là người ngươi phải khen nhiều nhất mới đúng chứ?”
“Ngươi?” Hạ Thúy không hề tôn ti trên dưới quan sát hắn, Tiết Trạm cố gắng ưỡn ngực, Hạ Thúy mím môi: “Yêu trêu cợt người, thường thường làm chuyện ngốc, còn yêu lăng nhược áp bức nhỏ yếu, thứ cho mắt của nô tỳ vụng về, thực không nhìn ra có cái gì đáng để khen.”
Tiết Trạm bị đả kích đến trợn mắt há hốc mồm nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “... Nhan sắc thì sao? Nhan sắc của ta luôn luôn có giá trị đúng không?”
Hạ Thúy thở dài thương hại nói: “Với diện mạo này của chủ tử, luận oai hùng thiếu ba phần, luận tuấn tú mất linh khí, luận phong độ thì chỉ mới chạm được chút xíu, miễn cưỡng thì chia đều đi..” Vì tăng mạnh tính thuyết phục, nàng còn làm vẻ mặt đứng đắn đưa ra chứng cứ: ” Chủ tử đã lâu không ở kinh thành này nên chưa thấy qua nhan sắc giá trị cao chân chính đâu, luận oai hùng tất nhiên là Cấm vệ quân Phàn thống lĩnh bên người hoàng thượng, thân cao bảy thước lưng hùm vai gấu, là mẫu mực nam nhi của Đại Minh, luận tuấn tú chính là Cẩm Y vệ Kỷ Đồng Tri, mi kia mắt kia, quả thật chẳng khác gì người trong tranh vẽ, chỉ là vẻ ngoài đẹp đẽ khiến nhìn không ra hắn xuất thân Cẩm Y vệ làm cho người ta né như rắn rết, luận phong độ, tự nhiên là Trường công tử Từ Trường Lâm, cháu ruột của Thái phó Từ Thủ Phụ, mà nếu nói ba điểm tập trung trên cùng một người không ai khác chính là Trung quốc công Chu Kỳ Lân.”
“Ai? Chu Kỳ Lân? Một cây hành hoa?”
Hạ Thúy liếc mắt: “Người ta là chính nhân bát kinh cây hành thơm quý báu, chủ tử là loại cây hành hoang dại này thì miễn đi.”
Vẻ mặt Tiết Trạm muốn nứt ra. Có một mưu sĩ thường thường máu nóng sôi trào thì thôi đi, lại còn có một tỳ nữ thường thường yêu lấy chủ tử ra trêu đùa! Suất! Ngày này bao giờ mới chấm dứt đây!!!!!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- 818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua
- Chương 5: Tú tài hăng tiết gà