Edit Băng Di
Vừa rồi còn nói rượu ngon xứng món ngon là chuyện vui mừng, hiện tại món ngon rượu ngon thượng lên bàn, một người nói hoả vượng, một người nói quân vụ, ha hả, đùa với con nít sao?
Rõ ràng đang bị đùa giỡn nhưng Lưu Chư Tề cũng không tức giận, gã cầm lấy chén rượu tự ẩm, lại phối với chút thịt nướng, sau đó buông chiếc đũa lấy khăn lau khóe miệng, chậm rì rì nói: “Ta cho rằng hai vị được Hoàng Thượng nhìn trúng ít nhất cũng phải có chút đầu óc, cũng không nghĩ bất quá chỉ là một lũ vũ phu ngu xuẩn, biết rõ việc ta phạm phải còn dám vào thành một mình, ta cũng phải khen một câu dũng khí khả giai.”
Chu Kì Lân ngồi thẳng lưng, ánh mắt nghiêm nghị.
Tiết Trạm di động đến gần hỏa lô hơ tay.
Lưu Chư Tề từ trong áo lấy ra hai phong mật thư, rõ ràng chính là hai phong trước đó Chu Kì Lân tống xuất đi.
Giơ giơ mật thư lên: “Dũng khí là khả giai, bất quá rất ngu xuẩn.” Vung tay lên, mật thư rơi vào chậu than, trong nháy mắt dấy lên đốm lửa, qua vài hơi thở liền đốt thành tro bụi.
Tiết Trạm nhẹ nhàng đặt tay trên hỏa lò chà xát, cười ha hả dời tầm mắt đến: “Lưu đại nhân cũng đừng cao hứng quá sớm, ngoài thành một vạn Hùng Sư doanh cũng không phải ngồi không. Hay là Lưu đại nhân cho rằng quân coi giữ Thành Ly Sơn có thể vây quanh được binh Hùng sư doanh toàn lực công thành?”
Lưu Chư Tề hơi hơi nhoài người ra, cười nói: “Chủ soái không ở, bọn họ dám công thành sao?”
Tiết Trạm hồi đáp: “Chủ soái gặp phải nguy hiểm, chẳng lẽ còn phải thờ ơ?”
Lưu Chư Tề buồn cười nở nụ cười: “Nghe nói thế tử xảo ngôn thiện biện, hôm nay vừa thấy quả nhiên như tin đồn, có thể thiện biện. Bất quá thế tử đã quên, đây không phải kinh thành mà là biên cảnh, vài trăm dặm quanh phạm vi Ly Sơn đều là địa bàn của Lưu mỗ ta.” Dứt lời cười cười: “Đã có lá gan làm tự nhiên đã chuẩn bị vẹn toàn đường quay về, tỷ như người Khương, Tác-ta, Ngoã Lạt xuất binh công thành, trên dưới Hùng Sư doanh, Hổ Báo Doanh thủ vệ biên cảnh anh dũng gϊếŧ địch, huyết chiến hăng hái một ngày một đêm, sau vì không địch lại mà chết. Trung quốc công, Định Viễn hầu thế tử anh dũng hy sinh, tắm máu một khắc cuối cùng, quả thật là nam nhi trung nghĩa, là trụ cột
của triều đình Đại Minh ta, đến lúc đó thế tử cùng Quốc công gia được phong anh liệt, được thế nhân muôn đời kính ngưỡng, coi như là câu chuyện được mọi người ca tụng.” Dứt lời lắc đầu thở dài, nâng chén lắc lắc kính một cái, vẩy chén rượu ngon nói: “Tiết gia của Thế tử còn có Định Viễn hầu cầm giữ, chỉ là chết một người thừa kế mà thôi, không gây thương tổn, không động cân cốt, chỉ tiếc cho phủ Trung quốc công của Quốc công gia, cũng thật đúng là anh dũng hy sinh, một nhà trung liệt.”
Tầm mắt Chu Kì Lân ném đến, ánh mắt lạnh buốt đến cực điểm.
Tiết Trạm hừ cười.
Lưu Chư Tề cũng không để ý, cười nói: “Đến lúc đó mặc dù Hoàng Thượng sẽ trách tội ta nhưng nhiều nhất là hạ chỉ trách cứ, cùng lắm là phạt chút lương bổng, nhiều hơn nữa bất quá giáng nửa cấp, nhưng Thành Ly Sơn vẫn chính là do ta quản, ta như cũ là Bố chính sử, chủ chính vụ một phương, hưởng vinh hoa phú quý, dùng lăng la tơ lụa, mĩ thực rượu ngon, mà thế tử cùng Quốc công gia bất quá chỉ là một trong những u hồn trong hàng vạn hàng nghìn u hồn ở Thành Ly Sơn này, ngay cả thi cốt cũng chỉ là một vốc đất vàng.”
Tiết Trạm lười biếng hơ lửa, tùy ý miết mắt đến hỏi: “Chẳng lẽ hiện tại Lưu đại nhân không phải hưởng vinh hoa phú quý, dùng lăng la tơ lụa, ăn rượu ngon món ngon đây sao?”
Tựa hồ câu này chọt trúng nghịch lân của Lưu Chư Tề, gã lập tức xiết chặt nắm tay, trong mắt dâng lên lửa giận: “Này thì tính cái gì? Những thứ này so với những gì tộc nhân của chúng ta phải trả giá bất quá chỉ bằng một phần mười! Tộc nhân của chúng ta vài chục năm nay vì Chu gia thủ Thành Ly Sơn này, mồ hôi và máu hối thành sông, thi hài xếp thành núi, nhưng công trạng có lớn đi nữa, nam nhi có chết nhiều đi nữa đều chỉ bất quá vì một câu của tên Hoàng đế: ‘không phải tộc của ta, tất có dị tâm’.”
“Thề sống chết nguyện trung thành thì thế nào? Bất quá ban cho một ít vàng bạc châu báu vô dụng! Đổ máu chảy mồ hôi liều chết gϊếŧ địch thì thế nào? Bất quá chỉ một ít lời ngợi khen vô dụng lại dối trá!”
” Cái gọi là vàng bạc châu báu, cái gọi là ngợi khen, ta cần dùng để làm gì? Tộc nhân của ta mất đi chính là sinh mệnh trước mắt!”
“Chu gia của hắn không nghĩ xem, nếu không có tộc nhân của ta vì hắn liều chết gϊếŧ địch, thủ biên cương, vây thành, ngôi vị hoàng đế của hắn sẽ ngồi ổn như vậy sao?”
Vàng bạc giá trị thiên kim bị gọi là vô dụng, thánh chỉ ngợi khen, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn thành dối trá, không nghĩ xem biên cảnh Đại Minh rộng lớn như vậy, thủ vệ biên cảnh, chảy mồ hôi và máu thành sông, thi cốt xếp thành núi cũng chỉ có mỗi bộ tộc của Lưu Chư Tề hắn sao? Hậu đãi ngợi khen đã tận trời rồi, chẳng lẽ phải phong hầu nhập quý tịch giống như kinh thành mới được? Vậy huyết thống Hán thị của đại hán chẳng phải sẽ ngày càng nhiều sao? Vậy những liệt sĩ toàn gia trung liệt cả đời vì Đại Hán so với bọn man di sẽ nghĩ như thế nào?
Nghĩ vậy ánh mắt Tiết Trạm trở nên càng lạnh lùng: “Lưu đại nhân không nghĩ thử xem, nếu không có triều đình Đại Minh hậu đãi, ngươi bất quá chỉ là tộc nhân man di còn chưa khai hoá, đừng nói đến vinh hoa phú quý, lăng la tơ lụa, rượu ngon món ngon, bình thường bộ lạc còn phải ở lều bằng da thú, ăn lông ở lỗ. Cho nên, đừng đem hành vi đại nghịch bất đạo của
ngươi nói thành vĩ đại như vậy, bất quá chỉ vì tham lam du͙© vọиɠ, bành trướng dã tâm mà thôi.”
Lưu Chư Tề rùng mình, vẻ mặt dữ tợn: “Ta không cùng thế tử xảo biện! Được làm vua thua làm giặc, sống đến cuối cùng mới là người thắng! Động thủ!”
Còn chưa nói hết, Tiết Trạm đã động thủ trước.
Lô hỏa được khẩy đỏ rực thẳng tắp bay ra phía ngoài viện, gần như đồng thời Chu Kì Lân nhân cơ hội dùng chân đá bay bàn dài cũng tới rồi.
Tiết Trạm sửng sốt, thật đúng là ăn ý.
Tinh binh bị hỏa lô cùng bàn dài cản bước. Toàn thân Chu Kì Lân đã tấn công đến chỗ Lưu Chư Tề đang ngồi.
Tiết Trạm rớt lại phía sau một bước, vuốt mặt.
Cái gọi là tâm linh tương thông gì đó có thích hợp với hai đại nam nhân không? Nam thần, ta còn chưa thương lượng mà, đừng phối hợp thần kì như vậy, như vậy không tốt, thật không tốt!
Bắt kẻ trộm trước bắt vương! Nhưng Chu Kì Lân công tới lại bị người ngăn lại trước một bước, nụ cười thắng lợi của Lưu Chư Tề phút chốc cứng lại rồi, cái gọi là tâm phúc tinh anh của hắn ngay cả một chiêu của Chu Kì Lân cũng ngăn cản không được, trực tiếp bị đá bay, ngã xuống đất hộc máu.
Nam thần thật uy vũ! Hắn đã sớm nhìn không vừa mắt gã tâm phúc kia! Tiết Trạm miệng há to nhưng thân thủ cũng không chậm đi nửa phần, đã lao thẳng đến trước mặt Lưu Chư Tề.
Lưu Chư Tề cắn răng quát: “Tới hay lắm!”
Tổ tông xuất thân từ bộ lạc trên thảo nguyên, đương nhiên không phải thuần văn thần, vai không thể nâng, võ nghệ của Lưu Chư Tề cũng được danh sư dạy, tất nhiên không phải chỉ là động tác võ thuật đẹp làm màu.
Bất quá người mà hắn đυ.ng tới cũng không phải phàm nhân, mà là Tiết Trạm đã lăn lộn hai kiếp. Kiếp trước thân là binh vương của bộ đội đặc chủng, kiếp sau từ trong bụng mẹ đã bị lão Định Viễn hầu bồi dưỡng thành quân nhân, mỗi chiêu mỗi thức sớm không phải người thường có khả năng bằng được. Hơn nữa tuy là Lưu Chư Tề có danh sư chỉ dạy, nhưng dù sao ít có ra trận gϊếŧ địch, cùng thuộc hạ so chiêu cũng là đến điểm thì dừng, không phải đối thủ của ‘quái thai’ Tiết Trạm. Mắt thấy liên tiếp bại lui, không có lực phản thủ, đám thân binh chỉ có thể đứng nhìn, Chu Kì Lân ngăn ở trước mặt, bọn họ đã có vài kẻ có xu thế bỏ chạy.
Chu Kì Lân chấn lui thân binh, đem chúng thân binh đẩy lui ngược lại hai bước!
Lưu Chư Tề phân tâm chú ý, lúc này tâm thần hoảng hốt, Tiết Trạm thừa cơ xông lên, nhìn chuẩn thời cơ hung hăng đập vào cổ tay gã, khi phi thân lên thuận thế lấy chủy thủ bên hông ra, cổ tay vừa nhấc, trong nháy mắt đã vắt ngang cổ gã.
” Đều dừng tay, dừng tay!”
Tiết Trạm quát lạnh, thân binh
phòng sửng sốt, ngẩng đầu thì thấy thủ lĩnh nhà mình bị chủy thủ kề cổ, da đầu tê rần.
“Không muốn mệnh của Lưu đại nhân nữa sao?” Tiết Trạm để chủy thủ gần hơn nữa: “Đều lui ra phía sau cho ta.”
Nhóm thân binh lui ra phía sau, Chu Kì Lân trở lại che chở bên cạnh Tiết Trạm.
Tiết Trạm hỏi: “Quốc công gia không có việc gì chứ?”
Chu Kì Lân lắc đầu: “Vô sự.”
“Quốc công gia vô sự là tốt rồi, nhớ lúc tới ta đã cam đoan với Hoàng Thượng sẽ không để cho Quốc công gia bị tổn thương dù chỉ một cọng tóc, nếu như ngài bị thương, trở về thế nào Hoàng Thượng cũng phải lột của ta một tầng da! Cũng may Quốc công gia không bị thương, như vậy Trạm trở về cũng báo cáo kết quả công tác được tốt rồi.”
Chu Kì Lân: “.......”
Trở thành tù binh bị bỏ quên, Lưu Chư Tề tức giận nghẹn đỏ mặt: “Thế tử cho rằng bắt được ta thì vạn sự đại cát sao?”
Tiết Trạm liếc mắt đến: “Lưu đại nhân nghĩ sao?”
“Thả các ngươi đi ta cũng chết, còn không bằng ở trong này lôi kéo Trung quốc công cùng thế tử chôn cùng ta!”
“Chôn cùng? Hạng tiểu nhân vô sỉ như ngươi còn vọng tưởng để người ta chôn cùng? Ngũ mã phanh thây ném ra bãi tha ma, bị chim ưng rỉa thịt chính là kết cục của ngươi.” Mâu quang của Tiết Trạm lạnh đến mức tận cùng, chủy thủ rất nhanh ở trên người gã vạch ra hai vạch, để lại một đạo vết máu, ánh mắt của đám thân binh căng thẳng, hướng tới phía cần cổ của Lưu Chư Tề.
“Lưu đại nhân có biết trong thân thể của một người có bao nhiêu máu không? Ánh mắt Tiết Trạm nhìn chằm chằm đám thân binh, để sát vào bên tai Lưu Chư Tề thì thầm: “Ta nói cho Lưu đại nhân nha. Đại khái trong thân thể của một người có khoảng bốn cân máu, Lưu đại nhân hình thể cao lớn thì tính là năm cân đi, nữ nhân bởi vì có quỳ thủy nên công năng tạo máu mạnh hơn, chảy mất hai phần có thể chết, nam nhân lại chỉ tới một phần ba sẽ có cơn choáng mất máu, vết thương của Lưu đại nhân đây sợ phải chảy một thời gian dài rồi.” Tiếng nói khẽ bên tai tựa như tình nhân nỉ non, nhưng sát khí lạnh như băng tựa như hóa thành thực thể, từ bên tai chui vào người, chảy về phía tứ chi bách hài.
” Đầu tiên là tứ chi lạnh như băng, sau đó sẽ cứng ngắc không còn tri giác, rồi sau đó là từng cơ quan, bắt đầu từ trái tim trước, sau là thận, là tì, ngũ tạng lục phủ sẽ bắt đầu suy kiệt. Nghe nói tử vong do đổ máu quá nhiều là kiểu chết đáng sợ nhất. Lưu đại nhân muốn thử xem hay không? Hử?”