Chương 3: Doanh Mèo bệnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Băng Di818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua - Chương 3: Doanh Mèo bệnhTiết Trạm không mất nhiều thời gian đã đổi xong một thân y phục, nương theo bóng đêm đi đến thư phòng. Trong phòng, Thu Mão vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào mâm thức ăn khuya trên bàn, do dự ăn hay là không ăn, thấy người đến mông vẫn cứ dính vào trên ghế chắp tay: “Chủ tử.”

Tiết Trạm cũng không so đo, vén y bào ngồi đối diện vừa vươn tay liền nắm lấy một cái màn thầu lớn bằng nắm tay một ngụm cắn mất một phần năm. Trên đường vất vả gấp gáp trở về không thể ăn uống đàng hoàng, trước khi vào thành lại vội vã ngay cả cơm cũng chưa ăn, bây giờ đói đến mức hỏng cả người.

“Ăn xong nói sau.”

Thu Mão cũng đang có ý này, lập tức cũng không khách khí lấy cho mình một bát canh trứng, bắt lấy một cái màn thầu chấm ăn, mặc dù sức ăn của y không bằng sức ăn khỏe trời sinh của chủ tử, nhưng tốt xấu gì cũng có thể xử lý hết một cái màn thầu lớn.

Chừng ăn bốn cái màn thầu Tiết Trạm mới giảm tốc độ xuống, ăn xong bát canh trứng thứ sáu mới ngừng đũa.

Thu Mão từ đầu đến cuối chiến đấu cùng một cái màn thầu xem thế là đủ rồi, nhịn không được hướng ánh mắt xem xét trên người Tiết Trạm. Thoạt nhìn cũng không béo nha, mấy thứ đã ăn đều đi đâu cả rồi? Hay là chủ tử lựa chọn thương nghiệp để kiếm tiền là bởi vì kiếm cái ăn? Ăn như vậy có nguy cơ phá sản luôn không? Thu Mão, Thu đại tú tài tự bổ não còn dùng ánh mắt: Chủ tử, người rất đáng thương, thân là dòng chính của Hầu phủ còn phải tự mình bươn chải kiếm đồ ăn” lia đến lia đi trên người Tiết Trạm.

Tiết Trạm lau khóe miệng: “Bổ não xong chưa?” Thân là cổ nhân so với hắn là người hiện đại còn có thể diễn một màn bổ não. Thu đại tú tài ngươi qua mặt được ta sao?

Thu Mão ho nhẹ, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ vì bị bắt quả tang tại trận.

Lúc này Tiết Trạm cũng không tính toán với chút sở thích nhỏ nhoi ấy của thuộc hạ, trầm giọng hỏi: “Nói qua một chút những gì ngươi biết đi.”

Tuy rằng thích bổ não, nhưng nói đến chính sự thì vẫn phải nghiêm túc: “Hai ngày trước từ xuất sự phường truyền đi vài thông tin, thái tử mượn tay cường đạo muốn gϊếŧ Hán vương, thế tử bất quá chỉ là kẻ chết thay.”

“Ngươi cho rằng như thế nào?”

“Thuộc hạ đối với sự tranh chấp của các phe phái trong triều đình biết rất ít không dám kết luận bừa. Bất quá theo trực giác của thuộc hạ, thái tử mượn tay cường đạo sát hại Hán vương hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.”

Tiết Trạm phất tay ý bảo hắn tiếp tục.

“Thái tử xuất thân là trưởng tử cao quý, lại là người kế thừa, mặc dù Hoàng Thượng đối với Hán vương có thêm chút ưu ái, nhưng hoàng hậu xưa nay vốn luôn xem trọng quy củ, sẽ không bằng lòng việc bỏ trưởng lập thứ. Vả lại tính cách của thái tử luôn rộng lượng xử sự theo phép tắc, mặc dù ở trong triều chưa lập được công lớn gì để làm tấm chắn cho mình, nhưng nếu như đầu óc của thái tử chưa có hồ đồ thì không nên vào lúc thân thể Hoàng Thượng còn khoẻ mạnh đi diễn một màn huynh đệ tương tàn như vậy.” Hắn ngừng một chút lấy hơi xong lại tiếp lời: “Rõ ràng nhìn vào thì lúc này thái tử đang nắm những quân bài tốt, ai lại đang lúc vận tốt lại mạo muội nảy sinh chủ tâm gϊếŧ người, đây không phải rõ ràng là dâng cho Hán vương một nhược điểm lớn sao? Thái tử không có ngu như vậy.”

Ngôi vị hoàng đế của Chu Lệ là đoạt từ trên tay cháu trai, nhưng việc này cũng không có nghĩa là hắn sẽ vui lòng nhìn đám con của mình vì ngôi vị hoàng đế mà thủ túc tương tàn.

“Cho nên thuộc hạ vọng ngôn, lời đồn đãi tám chín phần mười là từ chỗ Hán vương truyền ra, xem ra là để chuyển dời tầm mắt giá họa cho thái tử. Hán vương tự chủ xin đi đánh giặc ngược lại dẫn đến việc bị một đám đạo tặc tiêu diệt hoàn toàn, việc này quá mức mất thể diện, lại còn liên lụy đến thế tử bỏ mệnh, nếu đổi lại là ta cũng sẽ đem tên thái tử kéo xuống vũng nước đυ.c này. Chẳng nhưng dời đi rất nhiều tầm mắt còn có thể cùng Hầu gia chung mối thù, tức có thể mượn sức Hầu gia bức thái tử, một hòn đá ném hai chim quả là cao kiến.”

Ngôi vị hoàng đế của Chu Lệ quá mức đặc biệt, nên những quy củ này ở trước mặt hắn không dùng được, vả lại thái tử không để lộ sơ hở, Hán vương lại tranh cường háo thắng, thái độ Chu Lệ không rõ ràng, hai vị hoàng tử đều là con trai trưởng của hoàng hậu, nếu gây ra tiết mục tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này sẽ càng kịch liệt mà lại càng tàn nhẫn. Bọn họ là hoàng tử, là long tử, không đến thời điểm chém gϊếŧ cuối cùng thì sẽ dùng quân cờ thế mạng. Cho dù Tiết Hằng thân là thế tử của Định Viễn hầu cũng thoát không khỏi vận mệnh quân cờ.

“Tiễu phỉ là chuyện từ trước đến nay không thuộc phạm vi quản hạt của Hổ Báo Doanh, tại sao lần này đường huynh thế tử của ta lại thành người được chọn đi hiệp trợ? Nếu ta nhớ không lầm, khi cao tổ còn sống, Hổ Báo Doanh chính là cận vệ của thiên tử, không được tự ý xuất động. Tính cách của đường huynh thế tử ta biết, cũng không phải loại người vì chút công lao mà phá bỏ quy củ, vả lại bá phụ ta từ trước đến nay trung lập sẽ không tán thành việc người thừa kế cùng tranh đoạt với dòng chính gốc.

” Việc này thuộc hạ biết. Là bởi vì nhà mẹ đẻ của phu nhân thế tử.”.”

” Cố thị? Việc này có quan hệ gì với Cố thị? Cố thị là nhà mẹ đẻ của phu nhân thế tử là thật, nhưng không phải Cố thị vẫn luôn có tiếng trong sạch sao?” Năm đó hắn có gặp qua lão thái gia của Cố thị, đúng thật là một vị đại nho đương thời, một thân khí khái, cho dù tóc đã trắng xoá cũng khó dấu được khí chất.

“Quan hệ lớn chứ.” Thu Mão lắc đầu than nhẹ:” Cố lão thái gia danh hào vang dội, thế nhân nể phục, cho dù danh hiệu của Cố gia không hơn trăm năm nhưng thế gia đại tộc vẫn phụng Cố lão thái gia lên thượng khách. Đáng tiếc Cố lão thái gia qua đời, lòng người như đèn tắt, giao tình ngày xưa chớp mắt bạc đãi ba phần, người của Cố gia đã hưởng thụ qua đãi ngộ sao có thể chịu được việc bị bế môn tiễn khách? Tuy rằng việc định ra hôn sự với thế tử đã làm cho địa vị Cố gia được nâng lên, nhưng rõ ràng Cố gia vãn thể hiện sự bất mãn.”

“Nói trọng điểm!”

“Trọng điểm chính là Cố gia bên ngoài ra vẻ trong sạch duy trì trung lập, nhưng sau lưng lại đem tiểu thư chi trưởng dâng vào Hán vương phủ trở thành thϊếp thất của Hán vương.”

Hôn nhân thời xưa đều lấy trường hợp của Văn Thành công chúa nhà Đường làm chuẩn mực, giao dịch, hoà giải, minh ước, thậm chí dựa quyền đều có thể dựa vào hôn sự của nữ nhi mà đạt được, tựa như Cố gia đem tiểu thư gả vào Hán vương phủ làm thϊếp, tuy là làm thϊếp, nhưng nếu Hán vương đăng cơ thì làm sao không thể bay lên thành phượng hoàng đây?

Tiểu thư làm thϊếp đối với Cố thị luôn ra vẻ trong sạch mà nói đúng là vết bẩn, cho dù là hoàng gia, nhưng giả trong sạch rồi tự cho mình là người cao quý là không được. Sở dĩ Cố thị làm như vậy là muốn nương nhờ Hán vương, mà Hán vương đồng ý là muốn thông qua Cố thị ảnh hưởng đến Tiết Hằng, sau đó triển khai bước kế tiếp là Hổ Báo Doanh cùng toàn bộ Hầu phủ. Nghĩ thông suốt điểm ấy Tiết Trạm cười khổ, hắn không thích con đường làm quan cũng không có nghĩa là hắn không hiểu, Hán vương hao tâm tổn trí thông qua quan hệ thông gia với Cố thị để ảnh hưởng Hầu phủ, mưu đồ việc gì nghĩ là biết.

” Lần này Hán vương muốn mượn việc diệt phỉ lập công để cùng thế tử tạo nên quan hệ, lại đánh giá cao Hổ Báo Doanh, xem nhẹ đạo tặc Thứ Châu, cứ thế biến khéo thành vụng làm trò hề cho thiên hạ.” Thế nhân đều nói Hán vương dũng mãnh thiện chiến võ nghệ cao cường giống như Hoàng Thượng, kết quả lại bị một đám trộm cướp đánh cho suýt nữa đã đánh mất tánh mạng, trách không được Hán vương lại kéo thái tử xuống nước.

“Thái độ của Hoàng Thượng thế nào?” Mặc kệ Hán vương dời đi tầm mắt như thế nào, chung quy còn phải xem thái độ của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cho rằng thái tử vô tội thì cho dù Hán vương có gây sức ép cũng không ảnh hưởng đến thái tử, còn nếu Hoàng Thượng cho rằng thái tử không phải vô tội vậy nếu quả thực việc này không quan hệ với thái tử thì thái tử cũng không được yên ổn.

” Tạm thời Hoàng Thượng còn chưa tỏ thái độ, chỉ nhằm vào đạo tặc Thứ Châu mà nổi trận lôi đình.”

” Vậy thái tử thì sao? Là án binh bất động hay là bỏ đá xuống giếng?”

” Này... Trên phố vẫn chưa có lời đồn truyền ra, vụиɠ ŧяộʍ cũng không biết. Bất quá dựa vào tác phong của thái tử, phỏng chừng sẽ lựa chọn án binh bất động.”

Vị thái tử này của bọn họ nhìn thì như vô hại, chiến tích cũng thường thường, nhưng thủ đoạn không hề thường thường chút nào, đặc biệt nhìn vào tính cách của thiên tử Chu Lệ là biết chuẩn xác nhất. Làm đệ đệ như Hán vương có thể cùng huynh trưởng là huynh đệ cùng một mẹ lại cùng là con Hoàng hậu đối chọi gay gắt đại biểu cho huyết mạch cường giả không chịu thua của Chu gia. Dù sao, thiên hạ của Chu gia vốn là cướp đoạt được, ngôi vị hoàng đế của Chu Lệ lúc đó chẳng phải là đi cướp sao? Đối với điểm ấy Chu Lệ càng phải vui mừng chứ việc gì phải tức giận. Nhưng trái lại thái tử thân là huynh trưởng, nếu đối đầu với Hán vương, vậy sẽ lưu lại ấn tượng cho Chu Lệ

rằng thái tử không chấp nhận được đệ đệ muốn áp chế đệ đệ, phỏng chừng ngay cả hoàng hậu cũng sẽ phê bình úp mở. Thái độ của Thái tử đối với Hán vương dễ dàng tha thứ khiêm nhượng làm cho Hoàng Thượng cho dù thiên vị Hán vương chút chút cũng chưa từng nghĩ tới việc sửa lập thái tử, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà đám đại thần trong triều luôn đứng ra che chắn cho thái tử.

Tai hại của quan hệ huyết thống chính là không thể giáng một gậy chết tươi làm cho Hán vương không có hy vọng cựa mình, bất luận thủ đoạn mưu kế gì của thái tử đều sẽ làm cho Hoàng Thượng không thích, ngược lại án binh bất động, lấy thái độ dễ dàng tha thứ khiêm nhượng đối đãi, tất cả thủ đoạn của Hán vương đều sẽ giống như hắn là một đứa trẻ con giành đồ ăn đồ chơi với huynh trưởng, mặt khác còn cho thấy thái tử là người lương thiện, yêu thương đệ đệ.

Tiết Trạm nhắm mắt cân nhắc: “Thái tử không nhúng tay, Hán vương không có khả năng tự đánh tự bại, Triệu vương với Hán vương là một phe, loại bỏ ba vị hoàng tử



trưởng thành có thể tính, chẳng lẽ đạo tặc Thứ Châu chính là thần binh từ trên trời rơi xuống hay sao?”

Trên mặt Thu Mão hiện lên vẻ xấu hổ muốn nói lại thôi, Tiết Trạm nhìn thấy ý bảo có chuyện nói thẳng.

Thu Mão chắp tay: “Chủ tử vì tránh hiềm nghi nên đối với tình hình trong kinh không hiểu nhiều lắm, đặc biệt là Hổ Báo Doanh mà thế tử đang cố chống đỡ. Hiện giờ Hổ Báo Doanh không phải tinh binh mạnh mẽ như lúc cao tổ còn tại thế, mà đã sớm trở thành chỗ gởi gắm đám con cháu chi thứ trong kinh ăn quân lương không lý tưởng, gọi là doanh mèo bệnh rồi.”

Hổ Báo Doanh là doanh tinh binh khi Chu Nguyên Chương còn sống đã kiến lập, bộ binh trên danh nghĩa là phụ trách an nguy cho thiên tử, cũng bởi vì pháp lệnh này đã tạo nên tính đặc thù của Hổ Báo Doanh, tiến có khả năng ra trận gϊếŧ địch, lui có khả năng thủ thành, cởi binh phục vẫn là những tay hảo thủ đi tịch biên xét nhà! Không biết năm đó có bao nhiêu vị khai quốc công thần bị Hổ Báo Doanh tịch thu tài sản đến một xu không chừa.

” Kiến Văn đế đã không thích, đủ loại quan lại vui sướиɠ cố ý để đó không dùng Hổ Báo Doanh, dần dà liền hình thành cục diện hiện tại.” Nay Hoàng thượng đoạt vị lại bởi vì Hổ Báo Doanh là do cao tổ lập nên không tiện huỷ bỏ, chỉ để lợi dụng binh quyền thành giao dịch để thế tử Hầu phủ quản hai nghìn binh mã này. Loại giao dịch không rõ ràng giữa quân thần này nói ra ngoài không tốt nhưng trong lòng biết rõ ràng là tốt rồi. “Theo thuộc hạ biết, mấy năm qua thế tử một lòng muốn thay đổi cục diện này nhưng vì dính dáng nhiều lắm, chung quy hiệu quả không cao.”

Tiết Trạm mím môi: “Bởi vì dính dáng nhiều lắm mà không dám làm to chuyện, vậy liên quan gì đến vũng nước bùn kia?”

“... Theo ta được biết Hầu phủ cũng có con cháu thân thích chi thứ đang ở Hổ Báo Doanh. Mông chính mình cũng không sạch sẽ thì làm sao nói được các thế gia khác?”

” Quan hệ càng rối rắm càng phải giải quyết dứt khoát, đao sắt chặt đay rối, băn khoăn càng lâu, chỉ biết mua dây buộc mình hại mình hại người thôi.”

Thu Mão lấy chiết phiến vỗ vỗ vào lòng bàn tay, ” Không phải ai cũng giống chủ tử có dũng khí đập nồi dìm thuyền.” Thế nhân đều nói thế tử Định Viễn hầu văn thao vũ lược là anh tài đương thời, nhưng xem ra thủ đoạn của thế tử Tiết Hằng là yếu đuối có thừa cứng rắn không đủ. Soái lĩnh nếu không khí phách, không muốn đắc tội với người lại muốn chống đỡ quân địch, thì gọi là soái lĩnh kiểu gì? Muốn khéo đưa đẩy, muốn giải quyết sự tình chu toàn thì không phải võ tướng mà là văn thần.