Edit Băng Di
Chu Lệ thở dài: “Trẫm đã già rồi, thiên hạ về sau là của lớp người trẻ tuổi các ngươi.”
Thái tử cười nói tiếp lời: “Phụ hoàng càng già càng dẻo dai, luận kinh nghiệm từng trải không phải đám tiểu bối bọn họ có thể so sánh được.”
“Thái tử thật yêu dỗ dành ta.”
Thiên gia phụ tử bọn họ nói vui nói thú, Tiết Trạm, Chu Kì Lân thông minh đứng một bên làm một thính giả thoả đáng.
Theo thời gian trôi qua phần lớn binh sĩ của Hổ Báo Doanh bị thua, cuối cùng chỉ còn một mình Trương Tứ. Chỉ thấy quyền phong của Trương Tứ mạnh mẽ sinh uy, xuất cước lưu loát, mỗi một lần xuất kích đều như mây trôi nước chảy, góc độ xảo quyệt, mà mỗi một lần phòng thủ đều ứng đối tự nhiên, tựa như sớm đoán trước được vị trí đối phương sẽ đánh tới mà sớm chờ ở nơi đó vậy.
Chu Lệ híp mắt, xem đến phấn khích, hô to: “Hảo thân thủ! Người này là ai vậy?”
Tiết Trạm chắp tay: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, người này tên là Trương Tứ, là đội trưởng của Linh đội một trăm người của Hổ Báo Doanh.”
“Đây là lão binh trước kia của Hổ Báo Doanh sao?”
“Không phải.” Tiết Trạm do dự một chút, giải thích: “Nghiêm khắc mà tính, Trương Tứ hẳn là gia phó của Trạm. Năm đó lão nhân có đưa mấy hộ gia phó đến cho Trạm, Trạm liền chọn mấy hảo mầm mang theo trên người, vài năm này bọn họ đi theo thần ra ngoài, cũng học được chút bản lĩnh phòng thân.”
Chu Lệ tựa tiếu phi tiếu nhìn vào mắt Tiết Trạm: “Thân thủ như thế còn nói là bản lĩnh phòng thân? Vậy trẫm hy vọng quân sĩ Đại Minh của ta mỗi người đều có bản lĩnh phòng thân như thế này mới tốt.”
“.......” Hoàng Thượng, làm người phải biết khiêm tốn nha.
Cũng may Chu Lệ cũng không so đo chút từ ngữ ấy, hỏi lại: “Nhà ái khanh có mấy người gia phó?”
“Hai người là phó giáo quan, La Nhất, Triệu Thập Nhất. Đội trưởng Linh đội – Trương Tứ, đội trưởng Nhất đội – Vương Ba, đội trưởng Nhị đội – Lý Bát, đội trưởng Tam Đội – Bạch Thất, còn có trường tùy của Trạm – Ngô Dụng.”
“Ngô Dụng?” Chu Lệ chợt nhớ tới cái tên này nghe quen tai, quay đầu nhìn Kỉ Cương đứng phía sau: “Chính là người một mình xông vào Cẩm y vệ của Kỉ khanh muốn đòi nợ, Ngô Dụng?”
Kỉ Cương đảo mắt nhìn Ngô Dụng đứng song song cùng Ô Hùng trên đài cao, gật đầu: “Hồi bẩm Hoàng Thượng chính là người này.”
“Một cao thủ như thế, làm sao lại lấy cái tên làm cho người ta hiểu lầm như vậy? Tên hổn đản nào đặt vậy?”
Tiết Trạm: “... Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần đặt.”
Chu Lệ: “......”
Thái tử: “......”
Chu Kì Lân: “......”
Kỉ Cương: “.... Phốc.” Mắng thật là tốt!
” Khụ, ái khanh sao lại sinh hồ nháo như thế?”
” Khi đó thần tuổi trẻ không hiểu chuyện, còn thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
“Khó trách, không trách ngươi, không trách ngươi.” Chu Lệ ngượng ngùng nhấp trà che giấu vẻ xấu hổ.
Luận võ trên lôi đài càng xem càng gay cấn, Trương Tứ hư hoảng một chiêu, mượn lực chân giẫm lên lưng đối phương lại thuận thế đạp vào chân đối phương, khuỷu tay mạnh mẽ dùng sức đem đối thủ đánh ngã khỏi lôi đài.
Trương Tứ chắp tay: “Đa tạ.”
Đối phương đáp lễ, không nói một lời quay lại đội ngũ.
Chín mươi chín người của Linh đội đều thua, chỉ đội trưởng thắng, thắng thua tỷ số 99/1
Chu Lệ nghiêng đầu nhìn Chu Kì Lân: “Ái khanh nghĩ như thế nào?”
“Hôm nay qua đi, Hổ Báo Doanh tất thoát thai hoán cốt.”
Tiết Trạm khó được thấy chột dạ. Đem đối phương làm đá mài dao gì đó, rất cảm thấy thẹn.
“Vậy Trương Tứ thì sao?”
Chu Kì Lân suy nghĩ: “Ứng với thống suất thực lực năm trăm người.”
Vì công bằng, binh lính đối binh lính, đội trưởng đối đội trưởng, vừa rồi đối chiến cùng Trương Tứ chính là một đội trưởng của Hùng Sư doanh, từ luận võ đến xem, Trương Tứ vẫn còn có thừa sức lực.
Tiết Trạm lắc đầu: “Thực lực đơn đả độc đấu cũng không tiêu biểu cho sức mạnh quần chiến trên chiến trường, Trương Tứ có quyền cước công phu, nhưng công phu ở chiến trường sợ là thua xa không địch lại vị tướng sĩ vừa rồi.”
” Lời ấy của thế tử có chút không thật, miễn là có thực lực, lúc đầu tuy không quen chiến trường, nhưng có thể phát huy năm thành thực lực, liền đủ để ngạo thị hơn đại đa số người. Lúc quen thuộc thì phát huy mười thành thực lực, suất lĩnh năm trăm người tuyệt đối là làm được.”
“Quốc công gia tán thưởng rồi, “
Chu Lệ ngắt lời hai người nói: “Tốt lắm, đừng tranh cãi, có cho người ta hảo hảo xem luận võ hay không?”
Hai người ngậm miệng, luận võ trên lôi đài tiếp tục.
Một đội lại một đội lần lượt lên đài, kết quả cũng là trừ đội trưởng Vương Tam ra, còn lại đều bại.
Lúc sau Nhị đội – Lý Bát, Tam đội – Bạch Thất kết quả giống nhau, đến Tứ đội, Ngũ đội, Lục đội, Thất đội, Bát đội, Cửu đội thì không được tốt như vậy, trăm chiến trăm bại, không một đội nào may mắn thoát khỏi.
Nguyên bản Hùng Sư doanh nên thắng thực vui vẻ lại cũng không phải vui vẻ lắm, Hổ Báo Doanh thua cũng không phải thực ủ rũ.
Chỉ thắng chín trăm chín mươi sáu trận? Đâu có thắng hết đâu?
Tuy rằng chúng ta thua chín trăm chín mươi sáu trận, nhưng chúng ta có bốn đội trưởng thắng! Đi theo đội trưởng như vậy, lấy thời gian nhất định có thể rửa hận rồi! Các ngươi chờ!
Hùng Sư doanh không vui, muốn đánh tiếp.
Một nam tử khỏe mạnh trang phục tướng lãnh tiến lên xin chỉ thị: “Thần chờ lệnh, khiêu chiến giáo quan của Hổ Báo Doanh.”
“Thần chờ lệnh.”
“Thần chờ lệnh.”
“Thần chờ lệnh.”
Lập tức vài người đều tiến lên, Chu Lệ dừng cười miết mắt nhìn Tiết Trạm lại nhìn Chu Kì Lân: “Ái khanh nghĩ như thế nào?”
Chu Kì Lân chắp tay: “Thần không có ý kiến, xem ý tứ của Tiết thế tử.”
Chu Lệ hỏi Tiết Trạm: “Ái khanh nghĩ sao?”
Tiết Trạm đứng ở bên bờ hố.
” Phó giáo quan của Hổ Báo Doanh chỉ có hai vị, hiện giờ nhiều người như vậy sợ là không đủ nha.”
Dưới đài lập tức ngươi giẫm lên ta, ta kéo ngươi, tranh giành một phen mới thắng được hai vị.
“Ta đến!”
“Còn có ta!”
Ô Hùng chạy đến giúp vui: “Quốc công gia, mạt tướng cũng xem mà nhiệt huyết sôi trào, nhất thời muốn trổ tài, chờ lệnh khiêu chiến Ngô Dụng Ngô tướng sĩ.”
Các tướng lĩnh của Hùng Sư doanh không tranh được thì dùng ánh mắt oán độc nhìn chòng chọc Ô Hùng: Ta thế nào không nghĩ tới chứ? Tiện nghi cho phần tâm cơ này của ngươi rồi! Chờ đó! Tính sổ sau!
Ngô Dụng nhìn có chút hả hê: “......”
Chu Lệ nghẹn cười: “Ái khanh cảm thấy như thế nào?”
“Thịnh tình của đồng liêu Hùng Sư doanh không thể chối từ, Trạm liền thay mặt đồng ý ứng chiến cùng vài vị của Hùng Sư doanh, Bất quá còn thỉnh đến điểm thì dừng, đừng để tổn thương hòa khí.”
Chu Kì Lân gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Ô Hùng đem Ngô Dụng tha lên lôi đài, bên kia La Nhất, Triệu Thập Nhất nghiến răng, bàn tay chụp mặt bàn mạnh mẽ mượn lực nhảy lên lôi đài.
Chu Lệ nhìn mà nhãn tình sáng lên.
Tướng lãnh Hùng Sư doanh chắp tay, tự giới thiệu.
“Ô Hùng. Hùng Sư doanh tiền phong. Thỉnh chỉ giáo!”
“Quý Lâm. Hùng Sư doanh thiên phu trường, thỉnh chỉ giáo!”
“Lưu Cố. Hùng Sư doanh thiên phu trường, thỉnh chỉ giáo!”
Bên này đáp lễ.
“Ngô Dụng. Trường tùy của Thế tử, thỉnh chỉ giáo.”
“La Nhất. Phó giáo quan Hổ Báo Doanh, thỉnh chỉ giáo.”
“Triệu Thập Nhất. Phó giáo quan Hổ Báo Doanh, thỉnh chỉ giáo.”
Lần lượt một tiếng ‘ thỉnh ’, hơi thở của sáu người bắt đầu ngưng kết. Cao thủ chính là cao thủ, còn chưa bắt đầu khí tức cũng đã tương sát rồi.
Theo hơi thở khẽ động, ba đội người đồng thời bắt đầu động thủ! Ngô Dụng động thủ trước đánh về phía hạ bàn của Ô Hùng, La Nhất đánh vào trung bàn của Quý Lâm, Triệu Thập Nhất bị động hơn, đối mặt Lưu Cố bay lên đá xéo, hai người trực tiếp bay lên một cước đối đá.
Đằng trước hai đội người cùng nhau đấu tạm thời không phân ra thắng bại, phía sau đội Triệu Thập Nhất lui về phía sau hai bước, Lưu Cố lui về phía sau ba bước, từ phía ngoài xem ra tức là Triệu Thập Nhất thắng nửa phân.
Chu Lệ thăm dò: “Triệu Thập Nhất này chuyên về chân pháp?”
Tiết Trạm gật đầu: “Đúng vậy, chân của Triệu Thập Nhất là ưu điểm của hắn, lấy mau, chuẩn, ổn, ngoan, trọng, mà thành danh. Lực của một chân có thể đánh nát cự thạch, hơn nữa có một bộ chân pháp gió xoáy, một khi thi triển thì liên miên bất giác, làm cho người ta cảm giác như đang lọt vào lưới vây khốn.”
” Vậy Ngô Dụng, La Nhất thì sao?”
” Ngô Dụng thì các sở trường đều có học lướt qua, trong đó lấy thân pháp linh động hay thay đổi, La Nhất am hiểu quyền pháp, chưởng pháp, thế quyền hay thay đổi, chưởng pháp xảo quyệt, hơn nữa hòa cùng tinh túy của đao pháp, có thể nói là lực công kích cực mạnh trong ba người.”
Làm vương trong lính đặc chủng quốc gia, Tiết Trạm hiểu biết tất cả đấu pháp, lấy ra một hai loại, sửa sang lại tốt, lại bồi dưỡng từ nhỏ, không khó dạy dỗ ra cao thủ.
“Ái khanh tài, đáng tiếc.” Đáng tiếc lãng phí nhiều năm như vậy, phải chi sớm đem Hổ Báo Doanh giao cho hắn, lo gì không dạy ra được đội tinh binh lấy một địch trăm?
Thái tử phụ họa: “Hiện tại cũng không muộn.”
Chu Lệ cười ha ha: “Đúng đúng, theo như lời Sí nhi thật đúng, hiện tại cũng không muộn.”
Trên đài quyền cước kịch liệt, ai cũng có sở trường đặc sắc riêng, lại càng phát huy thêm. Thân pháp của Ngô Dụng quả thật là linh động phiêu dật làm cho người ta đoán không ra, quyền pháp, chưởng pháp của La Nhất biến thế cực nhanh làm cho người ta trở tay không kịp, chân pháp của Triệu Thập Nhất thi triển gần như chỉ nhìn thấy tàn ảnh.
Chu Lệ hỏi Chu Kì Lân: “Ba vị tướng lãnh của Ái khanh có sở trường gì?”
Chu Kì Lân chắp tay: “Đều là đấu pháp cứu mạng từ trong sinh tử luyện ra.”
“Xét lệ khí tàn nhẫn mà nói ba người Ngô Dụng quả thực so với ba người Ô tướng quân không bằng, dù sao cũng từng ra chiến trường, nhưng bất quá cũng không kém, khí thế như vậy hẳn là cũng từng gặp qua máu tanh.”
Tiết Trạm chột dạ chắp tay: “Có một đoạn thời gian bọn họ từng làm thợ săn tiền thưởng.”
Chu Lệ trừng hắn: “Hồ nháo!”
Tiết Trạm sờ sờ cái mũi. Tổ chức thành đoàn thể gϊếŧ qua phó bản sơn phỉ gì gì đó … thôi mà.