Edit: Băng Di
Thủ vệ Hán vương phủ tuy nghiêm ngặt nhưng Triệu Toàn ẩn núp công tác ba năm này cũng không phải giả, Chu Kì Lân dìu Tiết Trạm, lão Cửu bọc hậu, Triệu Toàn ở phía trước thăm dò, một hàng bốn người an toàn không việc gì đi vào phía ngoài thư phòng.
Triệu Toàn ra hiệu mình đi hấp dẫn tầm mắt của thủ vệ, lão Cửu gật đầu, đợi cho lực chú ý của thủ vệ phía trước thư phòng bị hấp dẫn, lão Cửu trông chừng, Chu Kì Lân mang theo Tiết Trạm bay qua tường vây gần sát chân tường, lão Cửu theo sau đuổi kịp, từ cánh tay rút ra dây nhỏ theo khe hở duỗi vào, nhẹ nhàng mở ra nửa cánh cửa, Chu Kì Lân nhảy vào trước, vươn người trở lại hai tay ôm Tiết Trạm vào trong phòng.
Lão Cửu chớp chớp mắt, lặng yên không một tiếng động vội vàng nhảy vọt vào quay người đem cửa sổ đóng lại.
Ba người an toàn không việc gì vào cửa, Triệu Toàn y kế hoạch đem Hán vương lừa gạt đến thư phòng.
“Tống Thời làm sao tìm bổn vương lúc này?”
Triệu Toàn vừa theo sát ở phía sau vừa luôn mồm vâng dạ: “Thuộc hạ cũng không biết, “
“Vương gia.”
“Vương gia.”
“Vương gia.”
Hán vương xua tay xem như trả lời, một bước vào bên trong cửa, Triệu Toàn ánh mắt lóe lên đứng canh ở ngoài cửa.
Chu Cao Húc vào cửa đi vòng qua bình phong, giương mắt nhìn lên, Tiết Trạm ăn điểm tâm của chủ trù vương phủ làm, ngồi ở nhuyễn điếm quay sang hắn, nhướng mày cười.
“Ngươi..”
Chữ ngươi mới ra khỏi miệng, Chu Kì Lân ẩn núp phía sau trực tiếp bổ ngất.
Lão Cửu vội vàng bổ sung thêm dược chế tạo đặc biệt: “Đủ cho hắn ngủ mấy canh giờ.”
Tiết Trạm cười: “Còn có một người.”
Chu Kì Lân trừng hắn.
Tiết Trạm lấy lòng: “Đem Hán vương trói lại cùng với tên chó săn của hắn, gã giang hồ hào khách Tống Thời biệt hiệu ‘quá giang long’, không có hắn thị vệ vương phủ cùng với đám giang hồ hào khách sẽ xung đột lớn hơn nữa.”
Chu Kì Lân đỡ trán, Tiết Trạm quay sang lão Cửu giương mắt.
Lão Cửu ngắm Chu Kì Lân, ở dưới cái nhìn chằm chằm của chủ tử nhà mình thanh thanh cổ họng: “Người đâu! Gọi Tống Thời tới cho bổn vương!”
Thanh âm của Hán vương từ trong phòng truyền ra, lập tức có thị vệ nhanh như chớp chạy đi thông truyền.
Nhìn Hán vương té xỉu trên mặt đất, nhìn nhìn lại lão Cửu vừa lên tiếng, Chu Kì Lân không còn hơi sức tranh luận.
Tiết Trạm cười đắc ý: “Bản lĩnh khác Lão Cửu không có, nhưng khẩu kỹ quả thật xuất thần nhập hóa, thanh âm gì chỉ cần nghe qua ba lần là có thể bắt chước tám phần.”
Không bao lâu Tống Thời tiến vào thư phòng, Chu Kì Lân như cũ dùng sống đao bổ ngất, ngăn lại trước khi lão Cửu đổ thêm thuốc mê đặc chế của hắn: “Cứu tỉnh hắn hỏi chìa khoá huyền vũ.”
Tiết Trạm lắc đầu: “Không được, chìa khoá đã không đặt ở trên người tất nhiên đặt ở chỗ khác quan trọng, nhiều động tác dễ dàng dẫn tới chú ý, bất lợi cho chúng ta an toàn rút khỏi.”
Chu Kì Lân xiết chặt nắm tay: “Vậy thương thế kia làm sao bây giờ?”
“Quốc công gia yên tâm, chỉ cần ra khỏi ranh giới Thanh Châu tự có người có thể giải khóa huyền vũ.” Dứt lời không cho phép cự tuyệt nhìn sang lão Cửu gật đầu: “Theo kế hoạch làm việc.”
Lão Cửu gật đầu, một mình phân sức mô phỏng theo thanh âm của Hán vương cùng Tống Thời, sau khi để người bên ngoài biết hết thảy bên trong vẫn như thường, mới giương giọng: “Người đâu! Bảo đội nghi lễ đưa Triệu vương đi, lập tức xuất phát! Phụng khẩu dụ của bổn vương, tức khắc ra khỏi thành, không được chậm trễ!”
Triệu Toàn canh giữ ở ngoài cửa vội lên tiếng trả lời: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!”
Lĩnh mệnh quay đầu bảo người đi liên lạc với đội hộ vệ lễ nghi, bản thân lấy lý do kiểm soát lễ nghi, thẩm tra đối chiếu vật phẩm, mượn cơ hội đem Hán vương, Tống Thời giấu vào bên trong rương nghi lễ, đợi cho đội hộ vệ lễ nghi đến đông đủ, Hán vương kia lại truyền đến mệnh lệnh ‘ tức khắc xuất phát, không được chậm trễ’ thúc giục đội trưởng hộ vệ ngay cả thời gian tự mình kiểm tra cũng không có, liền từ cửa sau trực tiếp đi ra cửa thành.
Lão Cửu không bắt chước thanh âm nữa nói: “Nửa canh giờ, phải bình an ra khỏi thành.”
Chỉ cần ra khỏi thành, bọn Ngô Dụng, La Nhất có thể tiếp ứng, nói cách khác chỉ cần ra khỏi thành Thanh Châu, kế hoạch bắt trói Hán vương, bắt kẻ trộm bắt vương liền hoàn thành một nửa! Còn lại chính là do bọn họ.
Tiết Trạm gật đầu, lão Cửu vỗ cái bàn bắt chước thanh âm của Hán vương nói: “Buồn cười, khinh người quá đáng! Đến nha, thông truyền một tiếng nói bổn vương không đi, do Trang quản sự thay mặt, bổn vương cùng Tống Thời có chuyện quan trọng phải trao đổi, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu!” Vừa nói một bên đem hình nhân giả đã sớm chuẩn bị tốt ném đến cửa sổ, ngụy trang thành bộ dáng trong thư phòng có người, mà sau lưng, Chu Kì Lân cõng Tiết Trạm, lão Cửu trông chừng, từ trước cửa sổ nhảy ra khỏi thư phòng, ẩn thân vào trong bóng đêm, liên tiếp bay qua mấy lần tường vây, bình an nhảy ra khỏi phủ Hán vương.
Ba người ra khỏi Hán vương phủ một đường chạy đến viện tử lão Cửu ẩn thân, Chu Kì Lân trước tiên nhìn vết thương của Tiết Trạm, thấy miệng vết thương chảy máu, cắn răng một cái: “Không thể kéo dài.”
Dùng lưỡi dao sắc bén đem thiết liên dư thừa cắt ngắn, lão Cửu vội vàng đem nước ấm thuốc bột băng gạc lấy ra, vặn sáng đèn dầu.
Ngọn đèn càng sáng lên, miệng vết thương lại càng thảm thiết rõ ràng, Chu Kì Lân ổn định tinh thần, dùng lửa đốt qua lưỡi dao, trấn tĩnh nhìn hắn: “Kiên nhẫn một chút.”
Tiết Trạm gật đầu: “Đến đây đi, dù sao so với phế đi cánh tay thì đau vẫn tốt hơn.”
Đem miệng vết thương kết già hư thối một lần nữa mở ra, dứt khoát cắt tới thịt thối, đau nhức lần này so với lúc bị trọng hình còn phải nặng hơn.
Tiết Trạm lập tức mồ hôi lạnh như mưa, môi trắng xanh như tờ giấy, thân thể không tự chủ được cứng ngắc, sau đó chủ động thả lỏng, sau đó lại bị đau kí©h thí©ɧ cứng ngắc, vòng đi vòng lại gần như một vòng tuần hoàn ác tính.
Chu Kì Lân trong quá trình vài lần tay run rẩy muốn dừng nhưng không dừng được, lão Cửu giơ ngọn đèn cũng phải nhìn không được, bất quá cũng may cuối cùng vẫn là thuận lợi hoàn thành.
Tiết Trạm cả người đã ướt nhẹp, Chu Kì Lân cũng không được tốt hơn, lão Cửu vội vàng buông ngọn đèn đem Tiết Trạm đỡ lấy: “Chủ tử có cảm thấy khỏe không? Nếu không chúng ta ở trong này trốn một ngày?”
Tiết Trạm cố gắng lắc đầu: “Không được, phải ở trước khi sự việc bại lộ ra khỏi thành.”
Chu Kì Lân ổn ổn tinh thần, nhìn sang lão Cửu gật đầu: “Ngươi đi chuẩn bị đi.”
Lão Cửu tự đi chuẩn bị mọi việc, Chu Kì Lân đem nước ấm tới, vắt khăn lau mặt lau tay cho Tiết Trạm, sau đó thay áσ ɭóŧ, y phục thị vệ vương phủ.
Tiết Trạm hai tay đương nhiên buông xuống, nhìn thấy bộ dạng Chu Kì Lân phục tùng thắt đai lưng cho mình, đột nhiên cười: “Đời trước ta nhất định là một đại anh hùng, ngăn cơn sóng dữ cứu hàng vạn hàng nghìn dân chúng trong nước sôi lửa bỏng.”
Chu Kì Lân giương mắt, mắt mang dấu hỏi.
Tiết Trạm mặt mày loan loan: “Nếu không có đức gì có thể gặp ngươi?”
Chu Kì Lân rung động trong lòng, nhịn không được nghiêng đầu hạ xuống một nụ hôn, tinh tế dùng môi lưỡi miêu tả đối phương.
Đem sự tình an bài tốt, lão Cửu sốt ruột trở về báo tin vọt vào cửa, phản ứng rất nhanh một trăm tám mươi độ rẽ ngoặt: “Ta cái gì cũng chưa thấy, các ngươi tiếp tục.”
Tiết Trạm tức khí, cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, hắn không vừa thấy mặt liền thiên lôi câu động địa hỏa là do tình huống đặc thù, tay nhỏ cứ kéo hai cái, tư vị ôm công chúa cũng chưa nếm hết, kết quả hiện tại thanh tĩnh hôn hôn cái miệng cũng bị cắt ngang, lão Cửu a lão Cửu, ta cho ngươi biến tử cửu, tin hay không?
Chu Kì Lân buồn cười sờ sờ sau cổ Tiết Trạm.
Tiết Trạm được sờ rất thoải mái hơi hơi nghiêng thân để hắn sờ, mị mị híp mắt nghĩ quên đi, dù sao vết thương này cũng là đao thật thương thật, hôn ra lửa ngược lại phiền toái, cứ như vậy quên đi. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn là giận trừng mắt với lão Cửu: “Tiếp tục cái đầu quỷ nhà ngươi! Làm việc!”
Một chút nhãn lực cũng không có, đầu to mà không có chỉ số thông minh!
Cho dù không có thuật đọc tâm, lão Cửu cũng biết mình bị chủ tử ghét bỏ thảm, bỏ lại một câu ‘ vâng’ nhanh như chớp chạy đi.
Trước khi trói Hán vương đưa ra khỏi thành Tiết Trạm đã bắt đầu vạch kế hoạch, trải qua thương thảo rất nhanh tuyển định một cái.
Hán vương phủ chuẩn bị yến, có đồ ăn ngon rượu ngon, làm sao có thể quên đồng nghiệp thủ tường thành có phải không? Đồ ăn ngon rượu ngon không cần phải nói tới, một chút bánh mỳ bánh bao bánh rán, chung quy có thể được một bữa ăn khuya lấp bụng rồi.
Lão Cửu duỗi thẳng thắt lưng hào sảng giương giọng hô: “Các huynh đệ đừng khách khí nha, đủ ăn no!”
Có uy tín danh dự đều tham gia tiệc chiêu đãi của vương phủ, trên tường thành đều là một vài tiểu lâu la số khổ không chỗ dựa vững chắc, tính cảnh giác không cao, lòng hiếu kỳ thì có dư.
Trong đó một người tò mò hỏi: “Ta làm sao chưa thấy qua ngươi? Đại ca khi nào thì đến vương phủ hầu hạ vậy?”
Lão Cửu ha ha vui vẻ: “Ngươi chưa thấy qua ta, nhưng ta nhận thức ngươi nha, có phải Nhị Cẩu Tử hay không?”
Người nêu câu hỏi bị kêu ra nhũ danh, lập tức xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng.
Lão Cửu một bộ hào sảng vỗ vỗ hắn: “Về phần ta khi nào đến vương phủ làm sai vặt, ai, đừng nói nữa, không phải cũng một hồi gian khổ sao, đừng hỏi, hỏi hơn trái lại phiền toái, hiểu chưa?”
Trong ánh mắt giấu diếm đầy ý doạ dẫm, Nhị Cẩu Tử bị hù dọa nhảy dựng: “Vâng, ta không hỏi, không hỏi.”
Thanh Châu giới ngoại tin tức bị phong tỏa, nhưng Thanh Châu giới nội, đặc biệt thành Thanh Châu, tiếng gió sớm lộ ra không ít, bình thường dân chúng bị dọa câm như hến, càng đừng nói tới người hầu thủ cửa thành.
Lão Cửu an ủi hắn, cười cười nói: “Xem xem, đem ngươi hù dọa rồi, đi, đem mấy thứ này cho các huynh đệ, ta sẽ không đi, vương phủ còn có việc phải làm.”
Đồ đạc không ít, lão Cửu đem cho người giữ cửa, Chu Kì Lân lưng cõng Tiết Trạm thân hình lóe lên nhảy ra khỏi tường thành, phi thân xuống, nửa đường được sợi tơ giảm xóc, an toàn rơi xuống đất, sau đó xem chuẩn phương hướng nhập vào trong bóng đêm.
Lão Cửu rớt lại phía sau nửa khắc cũng phi thân nhảy xuống tường thành, thu lại sợi tơ rất nhanh đi lên theo.
Ba người đi vội một canh giờ, lão Cửu ước định với Triệu Toàn từ chỗ nào đó dắt ra hai con ngựa, Chu Kì Lân mang theo Tiết Trạm ở phía trước, lão Cửu độc kỵ ở phía sau, mượn ánh trăng đi vòng qua trạm gác, lao điên cuồng mà đi.
Mà ở phủ Hán vương, sáng sớm, sau khi thay ca địa lao mới biết được người trong địa lao đã sớm biến mất, thuộc hạ bị dọa té lộn nhào chạy tới thư phòng thông tri cho Hán vương, thị vệ vẫn canh giữ ở thư phòng còn nói Hán vương có lệnh không được quấy nhiễu, hai phương chăm chỉ cãi một phen thấy thư phòng chậm chạp không hề động tĩnh, lúc này mới cảm thấy khác thường, bất chấp khó khăn đẩy cửa phòng ra, phòng trong nào có Vương gia gì, ngay cả Tống Thời cũng không thấy bóng dáng.
Mọi người đều là bị dọa lông tơ đứng chổng ngược, sắc mặt trắng xanh, phái người phong tỏa cửa thành, mỗi nhà mỗi hộ ngay cả hầm ngầm cũng xốc lên trời, nhưng đã trễ, Triệu Toàn, Ngô Dụng bên kia cột Hán vương cùng Tống Thời trên lưng ngựa đã sắp ra khỏi địa giới Thanh Châu, mà Tiết Trạm bên này cũng đã đi một nửa đường.
Nhưng một nửa kế tiếp mới là khó đi nhất, nơi địa giới Thanh Châu tuyệt đối sẽ giới nghiêm có một không hai! Một con ruồi bọ cũng khó có thể bay ra. Đã ở lúc này, Tiết Trạm bắt đầu phát sốt, nhiệt độ chỉ cao không thấp. Chu Kì Lân quyết định thật nhanh giảm tốc độ tìm địa phương nghỉ ngơi.
Lão Cửu lau mồ hôi trên mặt, hơi hướng cằm: “Bay qua đỉnh núi phía trước ta có để lại một chỗ an toàn, đi vào trong đó.”
Để ngựa tiếp tục chạy theo đường cũ, Chu Kì Lân cõng Tiết Trạm chui vào rừng cây, lão Cửu chỉ đường, khi tới sơn động an toàn, Tiết Trạm đã nhắm chặt hai mắt, rơi vào hôn mê sâu.
Từ nơi bí ẩn trong sơn động lấy ra một cái hòm thuốc, Chu Kì Lân cởϊ qυầи áo Tiết Trạm, lão Cửu tiến lên vội vàng đưa lên khăn sạch sẽ cùng thuốc, lập tức cầm thuốc đổ ra hai viên nhét vào miệng Tiết Trạm, chịu trách nhiệm kéo cằm hắn để hắn nuốt được thuốc.
Hai người một trận bận rộn, Tiết Trạm sốt cao cuối cùng có lui, lão Cửu thở ra một hơi lau mồ hôi, đứng dậy hoạt động hai chân chết lặng, xoay người đi chuẩn bị đồ ăn.
Điểm an toàn này ở cách xa lại không thường đến, thức ăn không có sẵn, gạo lại có không ít, lão Cửu nhặt chút củi khô dùng một cái chảo sắt nấu cháo, tự mình ăn bánh chiên bánh rán, lúc sau đem cái nồi làm cho rối ren.
Cháo đã tương đối, Tiết Trạm cũng tỉnh.
Chu Kì Lân dựa sát vào nhìn vào mắt hắn, nâng tay sờ cái trán: “Đã không còn nóng. Đến, uống nước.”
Tiết Trạm mặc hắn thử nhiệt độ, uống hơn phân nửa bát nước ấm, lúc này mới có lòng dạ thảnh thơi đánh giá sơn động hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Đang múc cháo, lão Cửu tiếp lời: “Điểm an toàn ta chuẩn bị, chủ tử yên tâm, không ai biết.” Nói xong bưng cháo sang đây, cháo trắng gạo nước một mảnh nhạt nhẽo, ngay tức thì lộ vẻ ghét bỏ.
“Ngươi không chuẩn bị chút gì ăn ngon hơn sao?”
Lão Cửu thực bất đắc dĩ: “Chủ tử ngươi đây không phải làm khó ta sao? Theo ta còn có thể chuẩn bị chút cháo ra cháo, đổi lại là Triệu Toàn kia, một nửa sống một nửa chín, còn mang mùi khét tin hay không?”
Tiết Trạm xem thường: “Vậy sao ngươi không lấy Ngô Dụng làm chuẩn? Sắc hương vị đủ toàn bộ, hắn có thể chuẩn bị một bàn tiệc đầy đủ món ăn thôn quê đấy!”
Lão Cửu quay sang hắn cười ha ha, Tiết Trạm không nói gì, tầm mắt nhìn đến Chu Kì Lân, ánh mắt sáng ngời: “Nếu không Quốc công gia đem hóa trang trên mặt giặt sạch đi? Hảo cho ta ăn với cơm, nga, với cháo.”
Chu Kì Lân: “.......”
Lão Cửu sờ sờ mặt, hắn cảm thấy sợ là cả đời này hắn cũng đuổi không kịp cảnh giới của chủ tử hắn, da mặt này dày hạng nhất, xem thế là đủ rồi nha! Không phục cũng không được!