Edit: Chi Lan
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Ngày 31 tháng 8, trời nắng chang chang, ở trong một con hẻm nhỏ thường xuyên xảy ra tai nạn.
Quý Phong một mình sải bước lang thang, trùng hợp đi tới nơi đây. Trong con hẻm có ánh sáng tù mù, cậu vô tình giương mắt nhìn đến một chàng thiếu niên trạc tuổi cậu đang thấp thỏm, bồi hồi, lo lắng.
Dời tầm mắt ra phía xa hơn, cuối hẻm, một nhóm thanh niên dáng vẻ bất lương, tóc nhuộm sặc sỡ, ngả ngớn hút thuốc, trong miệng hít mây nhả khói, trên cổ treo dây xích vàng, trong tay xách theo côn sắt.
Quý Phong tự nhiên đặt tay lên vai chàng thiếu niên. Trong lòng ngực chàng thiếu niên ấy sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Quý Phong mặt vô biểu tình, nói: “Đừng sợ.”
Thiếu niên gật gật đầu, nhút nhát rút vào lòng cậu.
Cứ như vậy, Quý Phong với vóc dáng cao lớn, ân cần, ấm áp che chở, hộ tống thành công thiếu niên đến khoảng đất an toàn.
Qua cửa ải khó, hai người buông tư thế thân mật ra. Bước ra khỏi con hẻm tối, khuôn mặt của thiếu niên hiện ra với ngũ quan vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đào hoa cong lên nhìn cậu, nói: “Cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu học trường nào vậy? Tôi muốn lưu phương thức liên hệ của cậu để sau này còn tiện cảm ơn.
Quý Phong lịch sự nói: “Không cần cảm ơn, tôi đã bỏ học, không có di động, không có QQ, không có WeChat.”
Thiếu niên: “……”
Sau đó cứ như vậy từ biệt.
…
Ngày hôm sau khai giảng, Quý Phong tới muộn, bảng phân chia lớp học đã không còn nhiều người vây quanh, trông khá lạnh lẽo.
Quý Phong được phân cho học lớp trên, cậu dõi theo theo từng hàng trên mà tìm tên mình.
Bên cạnh bảng đen bị gõ gõ, thanh âm cực sung sướиɠ reo lên: “Bạn ơi.”
Quý Phong ngẩng đầu, nhìn theo tiếng gọi, cậu bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
Đó là thiếu niên ngày hôm qua, anh nửa người dựa vào bảng đen, chào cậu vui vẻ: “Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Quý Phong thầm nghĩ đây chắc là cái mà người ta gọi là duyên phận.
Người nọ tâm tình rất vui, nói: “Tôi là Giang Diệc, gồm bốn chữ hỏa và một chữ diệc. Còn cậu tên gì? Học ở lớp nào?”
Quý Phong nói tên của mình.
Giang Diệc chỉ chỉ mặt bảng đen, khóe miệng nở nụ cười, nói: “Cậu học lớp này.”
Quý Phong dự cảm có điềm xấu, quả nhiên nghe được Giang Diệc nói: “Thật tốt quá, chúng ta học chung một lớp.”
Quý Phong: “……”
Giang Diệc giơ tay, cánh tay tự nhiên đặt trên vai cậu, tinh ranh nói: “Cao trung ba năm, tôi liền dựa vào cậu che chở.”
Quý Phong: “Tôi… ”
Giang Diệc một lời đánh gãy sự không ưng của cậu, tỏ vẻ mềm yếu đáng thương: “Cậu nhẫn tâm xem tôi bị người khác khi dễ a?”
Quý Phong giật giật bả vai, bị rơi vào thế bí, vô cùng bất lực, không buồn đôi co, mệt mỏi thầm nghĩ đời tháng học tập sau này hẵng còn dài.
…
Quý Phong vào lớp muộn nên phòng học chỉ còn lại hai chỗ ngồi còn trống, cậu tùy tiện ngồi vào một cái.
Mới đầu năm đã đi trễ nhất lớp, Giang Diệc ung dung bước vào lớp, anh tiến vào chỗ ngồi cuối cùng còn sót lại, chợt phát hiện tên ngồi cùng bàn cái ót có chút quen mắt.
Quý Phong ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Giang Diệc cong lên cặp mắt đào hoa: “Wow, là bạn cùng bàn, rốt cuộc tôi có thể dễ dàng báo đáp cậu rồi.”
Quý Phong: “……”
Giang Diệc một tay chống đầu, tâm tình phấn khởi, xem cậu lười biếng nằm ườn trên mặt bàn.
Quý Phong bị anh dán ánh mắt nhìn chằm chằm đến không thoải mái, ngẩng đầu nói: “Làm sao vậy?”
Giang Diệc thay đổi nét mặt, nói: “Suy nghĩ như thế nào báo đáp cậu.”
Quý Phong chẳng buồn để ý tới.
Giang Diệc lại gãi gãi mu bàn tay cậu.
Quý Phong mặt không biểu tình mà ngẩng đầu.
Giang Diệc đôi mắt cong cong, cười đến phúc hậu và vô hại: “Cậu nói xem vì sao cậu lại tốt như vậy?”
Quý Phong nuốt xuống những lời định nói, lãnh đạm nói: “Tôi không tốt, cậu đừng làm phiền tôi.”
Giang Diệc không nghe, nhiệt tình trò chuyện với cậu, mời cậu: “Ngày mai chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé?”
Quý Phong lạnh nhạt: “Không.”
Giang Diệc ghé vào bàn, thì thầm vào tai cậu nài nỉ: “Một ngày thôi được không, ở một mình, tôi sợ bị bắt nạt.”
Quý Phong không nói lời nào.
Giang Diệc nũng nịu: “Quý Phong”
Quý Phong chưa từng gặp trường hợp như vầy bao giờ, cậu nhìn biểu tình chân thành của anh, có chút động lòng, không nỡ chối từ.
Giang Diệc vui vẻ nói: “Cảm ơn, cho cậu.” Anh dịu dàng đưa một viên kẹo cho cậu.
Quý Phong nhìn màu sắc rực rỡ của viên kẹo, nghĩ thầm, người này cũng rất…… đáng yêu.
…
Vào lúc ban đêm, trong khi tản bộ, Quý Phong đi ngang qua sân thể dục, thuận mắt vô tình thấy Giang Diệc đứng trong một góc, trên mặt đất còn có một người nằm bò.
Giang Diệc lấy mũi chân đá mạnh vào người đang nằm trên đất, cả người kiêu ngạo ương ngạnh, lạnh lùng nói: “Còn dám không?”
Quý Phong trăm triệu không nghĩ tới đó là người mình từng bảo hộ, xinh đẹp khả ái lại làm loại chuyện vô cùng tàn nhẫn này. Một cú sốc trời giáng, cậu sửng sốt đứng hình mất hai giây.
Giang Diệc ngẩng đầu, trông thấy cậu thì vui vẻ vẫy tay.
Quý Phong: “…..” Ngốc nghếch.
Quý Phong lặng thinh, lạnh lùng bỏ đi, bỏ lại gương mặt giả ngây, giả ngốc phía sau.
…
Ngày hôm sau, khuôn mặt giả ngây giả ngốc đó lại xuất hiện, cản trở đường đi của cậu. Cậu đi bên trái anh chặn bên trái, cậu bước bên phải anh lại chặn bên phải.
Quý Phong giương mắt: “Tránh ra”.
Giang Diệc nhường ra một đường, ủy khuất nói: “Cậu không phải muốn cùng tôi ăn cơm sao?”
Quý Phong nhíu mày: “Đừng nói chuyện với tôi”.
Giang Diệc rũ đầu: “ À, tôi hiểu chuyện gì rồi”.
Quý Phong đi phía trước, Giang Diệc vẫn đi theo cậu, cậu dừng bước chân: “Muốn gì?”
Giang Diệc biểu tình nhìn thấy mà thương: “Tiểu Phong Phong, đừng để loại chuyện nhỏ nhặt kia ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta”
Quý Phong: “…”
Giang Diệc tiếp tục nói: “ Mối quan hệ tốt đẹp này không lẽ liền như vậy mà chấm dứt sao?”
Quý Phong bước đi nhanh hơn.
Giang Diệc rất có lí nói: “Không lẽ chỉ bởi vì một người đánh nhau, ẩu đả, trốn học mà đi chơi net, không tuân thủ nội quy trường học cậu liền phủ nhận người ta?”
Quý Phong: “…”
Giang Diệc cứ như thế mà bám theo tới phòng học, lải nhải: “Kỳ thực nội tâm của tôi thực yếu ớt”.
Quý Phong mặc kệ anh, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi. Trong đó cậu lấy ra rất nhiều viên kẹo đủ loại hương sắc.
Giang Diệc vẻ mặt cầu khen ngợi.
Quý Phong lãnh đạm, nói: “Cảm ơn nhưng cậu không cần tặng cho tôi những thứ này, chúng chỉ làm chật chội, rối tung thêm ngăn kéo của tôi thôi”
Giang Diệc ủy khuất, nói: “Cậu nói xem cậu đối xử với tôi như vậy có đúng không?” lại nói tiếp: “Ngày ấy là thằng đó khıêυ khí©h tôi”
Quý Phong: “Là sao?”
Giang Diệc tận tình giải thích: “ Cậu nghĩ xem cậu có thích nhìn bạn học nhiều điểm hơn, học giỏi hơn, bảng điểm sáng chói hơn mình không?”
Quý Phong lạnh mặt chuẩn bị một tờ giấy.
Giang Diệc tiếp tục tẩy trắng chính mình: “Cậu xem tôi chỉ muốn người ta không xem thường mình, cũng giảm bớt sự tự cao của họ thôi. Thật oan khuất mà!”
Quý Phong bình tĩnh, viết trên giấy bốn chữ to “Ngốc bức lui tán”, dán ở bên cạnh bàn.
Dù bị mắng xéo như vậy, Giang Diệc vẫn không tỏ vẻ khó chịu, tức giận, trái lại còn rất vui vẻ, trêu chọc cậu “Cậu thật đáng yêu.”
Quý Phong cạn lời.
Giang Diệc bật cười khanh khách.
Quý Phong cũng chẳng buồn đôi co, chỉ nói: “Chú ý hành động đi”
…
Thực mau, Giang Diệc liền lộ ra “Lư sơn chân diện mục (*)”, đi học thì ngủ, trốn học để đi chơi net, tụ tập đánh nhau, không chuyện ác nào không làm.
(*) Lư sơn chân diện mục: bộ mặt thật của núi Lư.
Chỉ qua mấy ngày đi học, Giang Diệc đã có uy phong đến mức có thể hô mưa gọi gió.
Quý Phong đối với anh không muốn có chút quan hệ, nhưng Giang Diệc mỗi ngày đều liếc mắt đưa tình, phô bày hết cõi lòng mình cho cậu nhìn: “Tôi vĩnh viễn sẽ nhớ rõ cậu từng ôm tôi ấm áp vô cùng.”
Quý Phong: “…”
Chủ nhiệm lớp bọn họ là một thầy giáo trẻ, họ Chu, dạy thể dục. Các học sinh nam đều nghiêng con mắt ngắm thầy, bởi vì thầy trông khôi ngô, tóc nhiều, không có bụng bia.
Mọi người đều đoán già đoán non rằng thầy nhất định sẽ đem các tiết học của mình cống hiến cho các giáo viên khác một cách vô tư lợi.
Nhưng vào ngày đầu tiên thầy giáo Tiểu Chu đã tỏ thái độ:
“Muốn lấy tiết của tôi à, không có cửa đâu, của tôi chính là của tôi, không ai có thể lấy đi, mới cao trung năm nhất liền muốn cướp tiết thể dục, đó là một tật xấu.”
Tiểu Chu: “Đang ngồi ở đây đều là những học sinh ưu tú, đạo lí mọi người đều hiểu, tôi cũng không cần nói nhiều.”
Tiểu Chu: “Gặp nhau không dễ, nên các bạn hãy quý trọng đoạn duyên này”.
Tiểu Chu nhìn quanh phòng học: “Chỗ ngồi trước mắt cứ như vậy đi, sau một thời gian nữa, dựa vào thành tích học tập có thể sắp xếp lại.”
…
Giang Diệc từ khi có Quý Phong liền quên đi Tử Mao tiểu huynh đệ (*)
(*) bạn thân từ thời tiểu học.
Tử Mao có tóc đen nhánh, vừa đến dưới ánh mặt trời liền biến thành sắc thái sặc sỡ tím: “Hỏa ca, cậu đã quên mục tiêu xưng bá trường học của chúng ta rồi à.”
Tử Mao gọi Giang Diệc là Hỏa ca, bởi tên anh có bốn chữ hỏa.
Giang Diệc đánh giá hai chữ: “Trung nhị.”
Tử Mao: “Hỏa ca, cậu thật sự không cùng tôi ăn cơm sao?”
Giang Diệc nói: “Không thể.”
Tử Mao đau khổ cầu xin: “Hỏa ca, cậu như vầy thật là không được, tôi muốn cùng cậu tụ nhóm, tôi một người ở trời xa đất lạ bị người ta khi dễ thì phải làm sao?”
Giang Diệc: “Cậu cùng Tiểu Hắc và tụi bạn của nó xôm tụ thành nhóm đi.”
Tử Mao: “Tôi và bọn họ không thân.”
Giang Diệc: “Trước lạ sau quen, quen riết rồi sẽ thân.”
Tử Mao ngượng ngùng xoắn xít: “Tôi chỉ là một người đơn thuần hài hước, có chút không dám.”
Giang Diệc giáo dục nói: “Đại nam nhân, đầu đội trời chân đạp đất sao lại phải nương nhờ người khác?”
Tử Mao nghe anh nói thì bất động, nháy mắt biến sắc mặt: “Giang Diệc, tôi thật sự không nghĩ tới cậu thế nhưng lại có mới nới cũ, cậu không cảm thấy sẽ làm tôi thất vọng khi phải gọi cậu một tiếng Hỏa ca sao! Cậu nỡ lòng đối xử với anh em như vậy sao!”
Giang Diệc: “Tôi nào có có mới nới cũ, cậu đừng nghiêm trọng vấn đề như vậy, tôi chỉ là trọng sắc khinh bạn thôi.”
Tử Mao chấn kinh rồi: “Cậu ta là ai, là người như thế nào? Hai người gặp nhau ra sao? Cậu ta cũng lưu manh như chúng ta sao?”
Giang Diệc: “Là ai thì cậu chưa cần biết. Cậu ấy là một người tốt và rất dễ thương nhưng vẻ ngoài có phần lạnh lùng, khá khó để chinh phục.”
Giang Diệc nói tiếp: “Hơn nữa cũng không phải lưu manh.”
Tử Mao: “Vậy thôi, cậu đi mà tận hưởng hạnh phúc đi, tôi xin phép đi trước đây.”
…
Quý Phong nhìn ai cũng đều thấy phiền, vậy mà Giang Diệc còn cố tình làm phiền cậu: “Người khác đều đi sân thể dục, hiện tại trong phòng học chỉ còn hai người là tôi và cậu thôi.”
Quý Phong có lệ nói: “Ừ, cậu vì cái gì không đi?”
Giang Diệc ngoan ngoãn đáp: “Bởi vì tôi nhiệt tình yêu thương học tập.”
Quý Phong: “……”
Giang Diệc: “Mau nhìn xem đề này làm như thế nào?”
Quý Phong giương mắt, nhìn thấy trên tờ giấy trắng vẽ một người đang quỳ, nhìn rất chân thành, bên cạnh bốn cái chữ to, mặt sau đi theo là dấu chấm than: Tha thứ tôi đi!
Quý Phong: “……”
Nhàm chán. Quý Phong cúi đầu, mặc kệ hắn.
Giang Diệc lại nói: “Lần này là thật sự, xem một cái.”
Quý Phong không để ý tới.
Giang Diệc da mặt dày đem vở luyện tập đề đưa đến trước mặt cậu.
Quý Phong nhấc mi mắt, mặt vô biểu tình: “Tôi vì cái gì phải chỉ bài cho cậu?”
“Tôi mỗi lần hỏi người khác, người khác đều nhiệt tình mà chỉ bài cho tôi.” Giang Diệc dừng một chút, thẹn thùng nói “Huống chi cậu là một người vô cùng nhiệt tình như vậy.”
Quý Phong: “……”
“Nói nữa” Giang Diệc lại chỉ chỉ bảng đen phía trên nội quy trường học “Quan ái đồng học (*), hỗ trợ lẫn nhau.”
(*) Quan ái đồng học: mối quân hệ tốt đẹp giữa bạn cùng lớp.
Thật đuối lí trước cậu bạn học vô cùng lẻo mép này, Quý Phong buộc phải hỗ trợ, giảng bài cho Giang Diệc.
Giang Diệc đến gần cậu một chút: “Cậu vì cái gì không ở ký túc?”
Quý Phong: “Không phiền cậu quan tâm.”
Giang Diệc thở dài: “Đương nhiên tôi quan tâm, cậu nếu là trọ ở trường, chúng ta còn có thể là bạn cùng phòng, quan hệ còn có thể thân mật hơn một chút.”
Quý Phong: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Giang Diệc thở dài: “Có cá tính, tôi thích.”
Quý Phong: “……”
Giang Diệc tầm mắt như là dính ở trên người Quý Phong, nói: “Cậu như vậy chán ghét tôi, chẳng lẽ do bản điểm của tôi không sáng chói sao?”
Quý Phong nhìn anh một cái, mặt vô biểu tình: “Bảng điểm của cậu rất chói sáng, tôi mém phải bị lóe đến mù, vì thế cậu nên tránh xa tôi một chút, cảm ơn.”
“Không cần cảm tạ” Giang Diệc khoe mẽ nói “Sáng mai mang cho tôi bữa sáng là được.”
Quý Phong không để ý đến anh.
Tiết tự học buổi tối, Quý Phong gõ gõ cái bàn, hỏi anh ngày mai buổi sáng muốn ăn cái gì.
Giang Diệc được quan tâm thì rất ngạc nhiên, lòng bồi hồi xúc động, nhìn qua liền rưng rưng nước mắt.
Quý Phong nhẹ lắc đầu: “Coi như tôi không hỏi.”
Giang Diệc: “Món gì đều được, chỉ cần là bữa sáng chứa tình yêu của cậu.”
Quý Phong: “Vậy mời cậu cút.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Quý Phong mang đến một đồ vật, tiện tay ném qua Giang Diệc.
Giang Diệc cảm động mà nhìn cậu, há miệng thở dốc muốn biểu đạt cảm tình.
Quý Phong trực tiếp cầm sách đi ra ngoài thầm đọc. Rời xa đồ ngốc kia, cho đời thêm vui.
…
Sau đó không lâu là đại hội thể thao mùa thu. Giang Diệc tứ chi phát triển , thuận lợi rinh về tay mấy tấm bằng khen, vô cùng sung sướиɠ, chạy đến trước mặt Quý Phong khoe khoang.
Quý Phong: “……” So với bạn cùng lứa tuổi thành thục hơn là tôi sai.
Giang Diệc tự luyến nói: “Cậu có hay không nhìn đến tư thế oai hùng của tôi?”
“Ừ, có thấy được, rất tuấn tú, tôi có thể đi được chưa?” Quý Phong nói.
Giang Diệc được một tấc lại muốn tiến một thước: “Cậu có thể miêu tả một chút không?”
Quý Phong mặt tối sầm: “Không.”
Giang Diệc mặt dày vô sỉ nói: “Bằng không tôi không cho cậu đi WC.”
Quý Phong: “……”
Quý Phong đau đầu nói: “Đừng lại đi theo tôi, cảm ơn.”
Giang Diệc: “Gần đèn thì sáng, cậu đừng nhìn tôi cả ngày không đàng hoàng, kỳ thật nội tâm tôi cũng có mặt tốt.”
Cánh tay anh khẽ chạm vào Quý Phong, cậu nói: “Né ra được không? Đừng lại đi theo tôi.”
Nói xong ngẩng đầu, nhìn đến Giang Diệc, trên mặt anh có chút không vui.
Quý Phong: “……”
Giang Diệc lại chạm vào cậu một chút, nhanh chóng mà nói câu: “Gần đây cậu thật soái.”
Quý Phong: “……”
Giang Diệc tiếp tục đi theo cậu, dọc theo đường đi họ nghe được không ít thanh âm“Hỏa ca”, điều này cho thấy nhân duyên của Giang Diệc ở trường rất tốt nên đi khắp nơi đều có người chào hỏi.
Quý Phong nghe được đau đầu: “Cậu muốn làm gì?”
Giang Diệc thẹn thùng nói: “Tôi muốn cùng cậu làm bạn.”
Quý Phong hít sâu, tận lực bình tĩnh nói: “Được rồi, hiện tại chúng ta đã làm bạn rồi.”
Giang Diệc giữ chặt tay cậu.
Quý Phong thái dương nhảy dựng: “Lại làm gì?”
Giang Diệc: “Thể hiện tình cảm anh em thân thiết, chúng ta phải vịn vào nhau thật chặt.”
……Quý Phong chỉ có thể bất lực nhìn anh.
Tác giả có lời muốn nói: Giang Diệc công, Quý Phong thụ.