Chương 50: Chụp Ảnh Cưới

Tần Cửu Liệt sợ sự thô lỗ của mình sẽ dọa Giang Ninh sợ, cố dùng năng lực tự chủ mạnh mẽ của mình đè nén tình triều đang trào dâng.

Anh hỏi: “Chút nữa em có cần quay về xưởng dệt không?”

“Không ạ.” Giang Ninh lắc đầu, mái tóc đen mềm mại cũng nhẹ nhàng lắc lư theo động tác của cô.

Giang Ninh mím môi, trong mắt lóe lên một chút ngượng ngùng, gương mặt cũng ửng hồng. Cô nhìn người đàn ông, nóng lòng nói:

“Chúng ta tới thẳng cục dân chính đăng ký kết hôn đi.”

Giọng điệu cô vội vàng khẩn cấp tới mức ngay cả Cao Phóng đang lái xe cũng không nhịn được phì cười.

Mấy ngày nay Cao Phóng thật sự được mở mang tầm mắt!

Cậu ta đã nhìn thấy rất nhiều biểu cảm xưa nay chưa từng có của Tần đoàn trưởng, còn được nhìn thấy một người phụ nữ thật sự khác thường.

Đúng là thú vị!

Chẳng trách cô có thể khiến Tần đoàn trưởng cao lãnh cấm dục của bọn họ vừa gặp đã yêu, nhớ mãi không quên.

Tần Cửu Liệt nghe thấy tiếng cười của Cao Phóng, lại nghiêm nghị trừng cậu ta một cái.



Vào thời khắc thân mật như vậy, tài xế như cậu không phải nên bốc hơi hoàn toàn đi sao? Sao lại có thể phát ra tiếng cười không đúng lúc như thế?

Sau khi Tần Cửu Liệt thu hồi ánh mắt, anh chú ý thấy sắc mặt Giang Ninh càng đỏ hơn trước đó, thậm chí trên cổ cũng ửng hồng, cả người lộ rõ e thẹn xấu hổ.

Nhưng dù là vậy, đôi mắt cô vẫn sáng long lanh, ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm anh, mong đợi anh trả lời.

Ánh mắt cô thật sự khiến anh… động tâm vô cùng.

“Được.”

Anh gật đầu đồng ý, nhưng đáy lòng còn hơi ảo não.

Cầu hôn là do Giang Ninh chủ động nói ra, đăng ký kết hôn cũng là Giang Ninh đề nghị trước. Anh là đàn ông, sao lại có cảm giác như không có đất dụng võ?

Chỉ có điều…

“A Ninh, trước khi tới cục dân chính, chúng ta còn phải tới một chỗ.”

“Chỗ nào vậy nha?”

Giang Ninh chớp chớp hàng mi thật dài, nghi ngờ hỏi.

Xe quân đội chạy vòng mấy vòng trong thành, theo tiếng thắng xe vang lên, xe dừng lại trước một tòa nhà có tạo hình rất ấn tượng.



--- Là tiệm chụp ảnh!

Anh dừng ở đây là muốn chụp ảnh kết hôn ư!

Giang Ninh với Tần Cửu Liệt nắm tay nhau, một trước một sau bước xuống xe.

Khi cô nhìn thấy biển “tiệm chụp ảnh” rõ to treo trên cửa, lại cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người…

Vì theo kế hoạch, cô còn phải đi làm cho nên trên người chỉ mặc một bộ quần áo cũ trong nhà.

Áo sơ mi đã được giặt tới bạc màu, quần dính bụi bẩn…

Nếu không phải cô thiên sinh lệ chất, thật sự quá xinh đẹp thì trông cô chẳng khác gì nha đầu nông thôn chân lấm tay bùn.

Đồng thời…

Giang Ninh cũng chú ý tới Tần Cửu Liệt. Tuy anh vẫn đang mặc quân trang, nhưng trông có hơi khác với lần đầu tiên gặp gỡ.

Anh cố ý không mặc áo khoác, không có cảm giác uy nghiêm nặng nề mà quân trang mang tới.

Trên người anh chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng, thân hình cao lớn rắn rỏi khiến đường cong trên áo sơ mi lộ rõ, trông rất bắt mắt.