Chương 47: Vợ, Anh Tới Rồi

500 đồng!

Đây là số tiền mà nguyên chủ phải cực khổ làm việc ở xưởng dệt 2 năm, không ăn không uống mới có thể kiếm ra được!

Lần này cô có thể để cha mẹ mua đồ thoải mái rồi. Có thể lấp đầy nội thất cho căn nhà trống rỗng, cũng có thể làm được rất nhiều rất nhiều chuyện.

Thật ra cũng không phải Giang Ninh không có tiền.

Ngày đó Tần Cửu Liệt nhét cho cô hơn 100 đồng, đủ để cô tiêu được rất lâu. Nhưng không hiểu soa, Giang Ninh lại muốn giữ lại tiền của Tần Cửu Liệt, chỉ thích tiêu tiền mình kiếm được.

Sao tự dưng lại… nghĩ tới Tần Cửu Liệt nữa nha?

Lẽ nào cô lại vội vã muốn kết hôn tới vậy ư?

Giang Ninh hơi xấu hổ.

Trong lúc cô đang xuất thần, bên cạnh truyền tới giọng nói của Cận Đông Lai, anh ta hỏi: “Tôi còn chưa biết cô tên gì đâu?”

“Giang Ninh.”

“Giang Ninh… Rất dễ nhớ, là một cái tên rất hay. Tôi nhớ kỹ rồi.”



Giang Ninh cũng hỏi Cận Đông Lai một vấn đề nữa:

“Trên danh thϊếp của anh còn cả trên cổng nhà máy đều chỉ viết là nhà máy sản xuất thực phẩm, còn chưa đặt tên ư?”

Cận Đông Lai trả lời: “Tối qua tôi mới vừa nghĩ được tên.”

Giang Ninh: “?”

Cận Đông Lai: “Là Đào Lý. Nhà máy sản xuất thực phẩm Đào Lý. Hi vọng sau này thương phẩm của công xưởng chúng ta có thể đào lý mãn viên, xuân huy tứ phương.”

Giang Ninh: “!!!”

Đào…Lý?

Chẳng lẽ chính là thực phẩm Đào Lý mà cô biết?

Đào Lý…

Cận Đông Lai…

Sao có thể trùng hợp tới vậy?

Hay là tác giả nguyên tác lười đặt tên, vậy mà lại sáng tạo ra một nhà máy sản xuất thực phẩm như vậy trong nguyên tác, còn để người đàn ông trẻ tuổi này lấy một cái tên qua loa như thế?



Trong lúc nhất thời, Giang Ninh không biết nên khóc hay nên cười.

Cận Đông Lai đứng bên cạnh chú ý tới, hỏi Giang Ninh: “Sao vậy? Cô thấy cái tên ‘Đào Lý’ này không hay ư?”

“Không phải! Tên rất hay, rất dễ thuộc, ngụ ý cũng rất tốt. Cận Đông Lai, sau này anh chắc chắn sẽ tạo ra được sự nghiệp lẫy lừng.”

Giang Ninh rất coi trọng Cận Đông Lai.

Nếu cô còn ở thành phố này, chắc chắn cô và Cận Đông Lai sẽ thành đồng bạn hợp tác thương nghiệp thân thiết, cũng sẽ khiến không gian linh bảo phát huy được hiệu quả kinh tế lớn nhất.

Nhưng cô sắp phải đi tùy quân, sau khi rời khỏi thành phố này, cách nhau xa như vậy, cô còn có thể trở về hay không cũng khó nói. Không cần phải nghĩ nhiều như thế làm gì.

500 đồng tiền đã vào tay, hàng cũng được đưa tới, cô nên tranh thủ quay về xưởng dệt đi thì hơn.

Trong lòng Giang Ninh vẫn còn vương vấn chuyện kết hôn với Tần Cửu Liệt, nóng lòn muốn đi, nhưng Cận Đông Lai lại rất hứng thú với Giang Ninh, còn đang nói tiếp:

“Giang Ninh, chỗ cô còn gạo không? Lúa mì, bột mì các thứ tôi cũng muốn. Cô có bao nhiêu tôi lấy hết bấy nhiêu, mỗi cân giá thế nào cô cứ tùy ý ra, tôi tuyệt đối sẽ không trả giá.”

Trời giáng một đơn đặt hàng thật lớn!

Số cô kiếm được chắc chắn không chỉ có 500 đồng, mà là một con số thiên văn.