Chương 4: Đồng Chí, Chúng Ta Kết Hôn Đi?

Nhưng mà… Ánh mắt Giang Ninh vừa đảo qua, đã đập thẳng vào một đôi mắt sâu đen như mực.

Con ngươi người đàn ông sâu thăm thẳm, trong mắt cất chứa bảy phần lạnh lùng ba phần nghi ngờ, anh cũng đang nhìn chằm chằm co không chớp mắt.

Trong khoảnh khắc này…

Hai người bốn mắt chạm nhau.

ĐM!

Người đàn ông này tỉnh từ bao giờ vậy?

Vậy mà cô không hề nhận ra được.

Hai người cứ nhìn nhau như thế…

Đột nhiên Giang Ninh ý thức được một chuyện càng nghiêm trọng hơn.

Giờ này khắc này, tình cảnh này, người Tần Cửu Liệt trần trụi, mà chính cô cũng trần trụi!

Giang Ninh vội vàng kéo chăn qua, che chắn nửa người trên trắng lóa như tuyết, sau đó vội vàng nhìn quanh, còn có thể nhìn thấy trên giường có không ít vết đỏ bắt mắt.

Hơn nữa, cô chỉ động nhẹ một chút như thế, cảm giác mỏi nhừ đau nhức lại càng mãnh liệt hơn.

Người đàn ông này không hổ là quân nhân!



Thật lợi hại!

Vào lúc Giang Ninh kéo chăn, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh chưa từng dời đi, khiến mặt cô đỏ ửng.

Đồng thời, trong đầu cô cũng lóe lên một vài tình tiết trong nguyên tác.

Dựa theo nguyên tác miêu tả, sau khi Tần Cửu Liệt bị trúng thuốc, ngay từ đầu anh còn không tin nguyên chủ sẽ làm ra chuyện như vậy, còn muốn nhờ công an bắt tay vào điều tra.

Nhưng nguyên chủ bị Giang Tâm Nhu che giấu, không biết thật ra thứ thuốc cô tưởng là thuốc mê lại là xuân dược.

Sau khi chuyện đã rồi, nguyên chủ vừa gào vừa khóc, một mực chắc chắn Tần Cửu Liệt đã cưỡng bức mình.

Kết quả, chuyện càng lúc càng ầm ĩ.

Thậm chí ngay cả Giang Tâm Nhu cũng ra mặt chứng minh, là nguyên chủ đổ oan cho Tần Cửu Liệt.

Cũng nhờ chuyện này, Giang Tâm Nhu tạo lập được hình tượng người phụ nữ tốt biết phân rõ thị phi trắng đen, vì đại nghĩa diệt thân ngay trước mặt Tần Cửu Liệt.

Giang Ninh nghĩ tới đây, trong lòng lại giận không át được.

May mà mới rồi khi đối diện với Tần Cửu Liệt, cô cũng thấy rõ vẻ chần chờ trong mắt người đàn ông.

Rất hiển nhiên, Tần Cửu Liệt tin tưởng Giang Ninh, cảm thấy cô là người đơn thuần thiện lương, sẽ không dùng thủ đoạn hoang đường như vậy.

Giang Ninh cảm giác được cơ thể bủn rủn đau đớn.



Nếu đã gạo nấu thành cơm…

Đột nhiên một kế sách hiện lên trong đầu cô.

Giang Ninh ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời lại trong suốt nhìn thẳng về phía Tần Cửu Liệt.

“Đồng chí, đồng chí còn đi xem mắt, hẳn là vẫn độc thân chưa có đối tượng đúng không? Nếu đồng chí đã không có đối tượng, tôi cũng chưa có đối tượng, chúng ta lại đã gạo nấu thành cơm, không bằng tìm ngày thích hợp, chúng ta kết hôn đi?”

Giang Ninh nói rất thản nhiên lại phóng khoáng.

Cô không hề có cảm giác kinh hoảng vì đột nhiên mất đi trong sạch, cũng không hề thấy căng thẳng khi đối diện với một người đàn ông xa lạ.

Khi nói tới chuyện kết hôn, đúng là trong mắt cô lóe lên một chút e lệ thật, nhưng càng nhiều hơn vẫn là… lời mời hết sức chân thành.

Đối mặt với lời mời kết hôn hết sức đột nhiên, rõ ràng Tần Cửu Liệt ngẩn người.

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm kia có chút run rẩy nhỏ không thể thấy.

Ánh mắt anh nhìn về phía Giang Ninh, ngoại trừ dò xét, còn có thêm một chút hứng thú.

Người phụ nữ trước mặt anh… thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Từ sau khi Tần Cửu Liệt tỉnh lại, anh vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm Giang Ninh.

Anh thấy lúc đầu cô cúi đầu, chìm vào suy tư, nhưng biểu cảm trên mặt lại hết sức phong phú.