Chương 38: Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt (2)

Giang Ninh cảm giác được sự quan tâm của Cố Vân Thục, ngực cũng nóng lên.

Cô cúi đầu, thổi nhẹ lên vết thương của Cố Vân Thục.

Trong quá trình này, tiếng chửi rủa dưới lầu chưa từng ngừng lại.

Giang Lý thị mắng trong phòng, thấy chưa đã nghiền, lại ra ngoài phòng, tới từng hàng xóm trong đại viện lên án Giang Viễn Sơn không hiếu thuận.

“Tôi đúng là xui tám kiếp… Trước đây đáng ra tôi nên để nó chết ngoài đường đi cho rồi… Tôi thấy nó đáng thương, nhặt về nuôi như con ruột, cho nó uống sữa cho nó ăn cơm, nuôi nó lớn lên… Hiện tại nó vừa có vợ con đã trở mặt…”

“Con trai mà dám đánh mẹ, đúng là thiên lý bất dung… Con trai đánh mẹ… Tôi không sống nổi nữa, cuộc sống như thế này không cách nào sống tiếp nữa… Thà tôi đập đầu tự tử, chết quách đi cho xong…”

“Mọi người phân xử giúp tôi xem, con trai muốn gϊếŧ chết mẹ nó rồi… Tôi không sống nổi nữa…”

Giang Lý thị vừa gào vừa khóc, cổ họng bà ta rất có lực, gào cứ phải gọi là vang trời.

Bà ta không đi hát hí khúc đúng là lãng phí thiên phú dị bẩm này.

Coi bà ta gọi từng tiếng con trai con trai chân tình thắm thiết, đau lòng khó chịu cỡ nào…

Các hàng xóm xung quanh đã nghe được động tĩnh phía Giang gia từ lâu, mọi người dần tụ tập lại, thậm chí còn có một số người bưng cả tô cơm tới vừa ăn vừa hóng chuyện.

Chỉ có điều, ánh mắt bọn họ nhìn Giang Lý thị không có một chút đồng tình nào, trái lại còn đầy trào phúng.

Mọi người đều là hàng xóm cùng ở trong đại viện mười mấy năm.



Tình huống mỗi nhà thế nào, trong lòng mọi người biết rất rõ ràng.

Mấy chuyện thối tha trong Giang gia, bọn họ cũng biết từ lâu.

Hàng xóm cách vách, cũng chính là thím đã chạy tới xưởng sắt thép tìm Giang Viễn Sơn lúc nãy, thím ấy họ Triệu, là một người nhiệt tình nổi tiếng trong đại viện.

Thím ấy là người nhanh mồm nhanh miệng, tính cách lại hào sảng. Thấy dáng vẻ than trời trách đất của Giang Lý thị, thím ấy mở miệng châm chọc:

“Bà già, tôi thấy bà nên tiết kiệm chút sức đi thì hơn, đừng gào nữa. Ở trong đại viện này, có ai mà không biết tình huống nhà bà? Ai mà không biết bà đã đối xử với Viễn Sơn như thế nào?”

“Ngay cả tiền hai vợ chồng Giang Viễn Sơn kiếm được cũng bị bà vơ vét hết, trợ cấp cả nhà thằng con thứ của bà.”

“Hai người bọn họ đã nuôi cả nhà các người năm sáu miệng ăn, đã vậy còn bị các người quở trách cả ngày.”

“Dù vậy Giang Viễn Sơn cũng không nói gì bà một câu, tôi chưa từng thấy người nào hiếu thuận hơn Giang Viễn Sơn.”

“Bà già, nếu bà thật lòng cảm thấy Giang Viễn Sơn là con trai bà, bà nên giúp đỡ nó, bỏ qua cho nó đi…”

“Một nhà các người quá tham lam, sắp ép khô, gϊếŧ chết Giang Viễn Sơn rồi!”

Quả nhiên, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.

Thím Triệu chỉ là hàng xóm lại thấy rõ toàn cục, rõ ràng là Giang Lý thị vốn không coi Giang Viễn Sơn là con trai bà ta, chỉ coi Giang Viễn Sơn là công cụ để bà ta tùy ý chèn ép bóc lột mà thôi.