Chương 32: Người Đàn Ông Của Mày Tao Muốn Chắc Rồi!

Đạp thật nhanh, khó khăn lắm mới về được tới Giang gia.

Giang Ninh mới vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng đập phá với tiếng ném đồ, còn có giọng nói của Giang Tâm Nhu không ngừng truyền tới từ bên trong.

Cô ta có vẻ đang đắc ý vô cùng:

“Bà nội, không phải chỉ là một quân nhân thôi sao? Chắc chắn là do ở trong quân đội quá lâu, chưa được gặp phụ nữ nhiều nên mới mù mắt coi trọng con nhỏ Giang Ninh thúi tha kia.”

“Lẽ nào cháu không đẹp hơn Giang Ninh hay sao? Chỉ cần để anh ấy xem mắt với cháu, chắc chắn anh ấy sẽ càng thích cháu hơn!”

“Tới lúc đó, Giang gia chúng ta sẽ có một người con rể sĩ quan. Bà nội, sau này, nguyên đại viện gia quyến, người uy phong nhất sẽ là bà! Cha mẹ, cha mẹ cũng nở mày nở mặt, không phải sao?”

“Còn nữa… Anh! Ngoại trừ thi đại học, chẳng phải anh còn muốn làm quân nhân à? Người đàn ông kia là trung đoàn trưởng!”

“Đến lúc đó, anh muốn làm quân nhân, em rể anh chỉ cần nói một câu chẳng phải xong hết rồi sao?”

Đôi mắt Giang Ninh lập tức rét lạnh.

Bước chân vốn đang vội vàng, chợt ngừng lại hẳn.

Cô còn kéo Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục đang lo lắng đi vào, không để bọn họ xông vào tiếp.

Cô muốn Giang Viễn Sơn nghe cho kỹ xem đám vô ơn không biết xấu hổ kia có thể nói ra được những lời như thế nào nữa.

Ngay sau đó, Giang Nhị Hải cũng mở miệng:

“Mẹ, kế hoạch của Tâm Nhu cũng không tồi! Nếu thằng nhóc kia kết hôn với con gái Giang gia, chẳng phải Giang Nhị Hải con có con rể quân nhân rồi sao!”

“Có một chỗ dựa vững chắc như vậy, sau này chắc chắn cả nhà sẽ được ăn ngon mặc đẹp, không cần sầu lo gì nữa!”



Giang Thanh Lâm thì cẩn thận hơn, hắn ta truy hỏi: “Em nói thật sao? Quân nhân kia là trung đoàn trưởng thật?”

Giang Tâm Nhu phát ra tiếng cười như kẻ thần kinh:

“Chính tai em nghe được, chẳng lẽ còn có thể là giả hay sao? Người của đội kiểm tra đã kiểm tra giấy chứng nhận của anh ấy, chắc chắn sẽ không sai được.”

“Còn cả gạch với sao trên bộ quân trang kia, lẽ nào anh chưa nhìn thấy sao?”

Sao Giang Thanh Lâm có thể chưa nhìn thấy!

Là hai vạch ba sao!

Làm hại đêm qua hắn ta phải ngậm bồ hòn trước Giang Ninh, hiện tại còn đang ôm một bụng tức giận đây.

Đề nghị Giang Tâm Nhu vừa nói đúng là một biện pháp hay!

Chỉ là…

Giang Thanh Lâm khinh thường hỏi: “Sao em có thể chắc chắn quân nhân kia sẽ để ý em?”

Vấn đề này, không cần Giang Tâm Nhu trả lời, Trần Mỹ Lan đã tự nhảy ra trước. Bà ta nói to:

“Dựa vào nhan sắc của Tâm Nhu nhà chúng ta, rõ ràng là đẹp hơn con nhỏ thúi kia mấy lần! Trước đây khi còn học chung một trường, chẳng phải đã có không ít nam sinh lén lút tới nhà tặng đồ ăn đồ uống cho Tâm Nhu sao? Nhưng con có thấy có nam sinh nào xum xoe con nhỏ Giang Ninh kia không?”

Vừa nghe thấy lời này, Giang Nhị Hải cũng gật đầu theo:

“Cha cảm thấy Tâm Nhu với Mỹ Lan nói không sai, quân nhân mà, cả ngày ở trong quân doanh, thời gian dài, sợ là phụ nữ trông thế nào, có xúc cảm ra sao, bọn họ cũng không nhớ rõ!”