Chương 41: Đánh Trống Lảng

Tần Tiểu Kiều sửng sốt, trong túi là tài liệu lịch sử cô lấy từ chỗ nhà xuất bản. Thì ra ban nãy anh đang xem cái này?

Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào. Nói đây là công việc của cô thì khó tránh khỏi sẽ khiến Lục Phong Liệt nghi ngờ, nhưng nếu không ăn ngay nói thật, anh chỉ cần điều tra một chút cũng có thể rõ ràng.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô mở miệng, lập lờ nước đôi: “Hôm nay em ra ngoài tìm việc làm…”

Lục Phong Liệt đặt cái túi xuống: “Có liên quan tới thứ này?”

Tần Tiểu Kiều chột dạ ừ một tiếng, tranh thủ bỏ qua đề tài này.

“Không phải anh nói muốn ly hôn à? Trong lúc chờ đợi cấp trên phê chuẩn, em cũng phải sắp xếp sẵn đường lui cho mình, tránh cho lúc đó không có nhà để về.”

Nói tới đây, cô lại vô thức cúi đầu xuống, khiến Lục Phong Liệt nghĩ lầm là cô đang tủi thân sợ hãi.

Dù sao thì Tần Tiểu Kiều cũng ở nông thôn từ bé, tới đây chỉ mới một năm ngắn ngủi, nếu cô ly hôn rời khỏi nơi này, nhìn quanh không thấy được một người quen biết.

Một người vừa không có văn hóa vừa không có người quen như cô, có lo lắng hãi hùng cũng là chuyện bình thường.

“Cô không tính quay về?”

Tần Tiểu Kiều ngẩng đầu, hơi khó hiểu.

“Về đâu?”

Sắc mặt Lục Phong Liệt vẫn rất bình tĩnh: “Về quê.”



Tần Tiểu Kiều lại như nhớ tới chuyện gì, chầm chậm cúi đầu, rầu rĩ không vui nói:

“Về làm gì? Em vốn chẳng biết gì cả, trở về chỉ thêm phiền, khiến cha mẹ lao tâm khổ trí. Huống chi ở quên giao thông tin tức đều bế tắc, cơ hội kiếm tiền cũng ít hơn.”

“Ở lại đây không chỉ có thể tìm việc sống tạm, còn có thể thường tới thăm bọn nhỏ. Tuy sau này chúng ta ly hôn rồi, nhưng em cũng không thể mặc kệ bọn nhỏ được, dù gì em cũng là mẹ bọn nhỏ.”

Tần Tiểu Kiều nói một đống lời có lý có cứ, Lục Phong Liệt thật thà nghe hết, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì quá mức.

Tần Tiểu Kiều nhắc tới chuyện này vì muốn đổi chủ đề, thấy anh không còn nhắc tới chuyện tài liệu lịch sử nữa, cô lại nhân cơ hội đi vào phòng ngủ.

Cô ôm chăn mỏng của mình ra, nhìn về phía sofa, nói: “Đã muộn rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Rõ ràng là cô đang muốn tiễn khách.

Lục Phong Liệt cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu ý cô. Trên mặt anh hiện lên vẻ hơi mất tự nhiên, chậm rãi đứng dậy.

Khi đi lướt qua người Tần Tiểu Kiều, anh như ngửi được hương thơm thoang thoảng. Anh còn tưởng mình ngửi nhầm, còn cố ý liếc mắt tìm chứng cứ.

Là mùi hương bay từ trên người cô tới?

Tần Tiểu Kiều không hề phát hiện hành động của Lục Phong Liệt, cô đặt chăn xuống, sửa sang lại sofa.

Chờ khi cửa phòng ngủ đóng lại rồi cô mới tranh thủ thu dọn đống tài liệu lịch sử cất đi.

Cô có thể thoải mái nằm xuống sofa ngủ, nhưng Lục Phong Liệt đang nằm trong phòng với hai đứa nhỏ thì không được tốt cho lắm.