Bị vợ rống đột ngột như vậy, Hà Dân cũng không ngồi nữa mà dứt khoát đứng thẳng. Anh ta đút một tay vào túi bất đắc dĩ nói với vợ:
“Con gái thì con gái thôi, sao cứ phải cần sinh con trai đâu? Chẳng lẽ sinh con trai sẽ được quốc gia khen thưởng hay sao?”
Từ Xuân Vũ trừng mắt nhìn chồng, khẽ cắn môi, câu nói có ý riêng:
“Em cũng không muốn sinh, nhưng chẳng phải mẹ anh cứ thúc giục mỗi ngày à? Có lần nào gọi điện thoại về mà bà ấy không nhắc tới cháu trai đâu?”
Hà Dân vừa nghe thấy câu này đã đau đầu, tranh thủ day day huyệt thái dương.
“Đợi sau này anh sẽ nói với mẹ, em cũng không cần phải áp lực quá làm gì. Con trai con gái gì cũng được, đều là con của anh.”
Từ Xuân Vũ làm như không nghe thấy, không sinh ra con trai người bị ghẻ lạnh là cô, Hà Dân thì biết cái đếch gì!
Không phải đứa nhỏ này vẫn là gái thật chứ?
Không được, phải giành thêm thời gian vào miếu cầu xin mới được.
…
Tần Tiểu Kiều mới vừa đặt túi đồ ăn xuống đã tranh thủ rửa tay bận rộn. Giờ mà nấu cơm chắc chắn là không kịp, cô nhanh tay nhanh chân cắt một ít thịt nạc xào, đợi chút nữa trực tiếp bưng ra ăn.
Mới vừa nấu nước, ba cha con đã trở về. Ngửi được mùi thơm trong bếp, cả ba không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.
Không thể không thừa nhận, tài nấu nướng của Tần Tiểu Kiều thật sự thần.
Mới ăn vài ngày, Lục Phong Liệt đã cảm thấy đồ ăn ở căn tin khó có thể nuốt nổi. Không biết vì sao trước đây anh có thể ăn mỗi ngày được?
Nhân lúc còn chưa tới giờ ăn, anh dẫn theo hai đứa nhỏ đi tắm rửa trước. Ba cha con tắm rửa sạch sẽ đi ra, trên bàn đã bày đầy đồ ăn.
Trong đó có một bát canh trứng thịt băm rất lớn rất bắt mắt. Chỉ nhìn thôi, con sâu ham ăn trong bụng ba người đã bắt đầu xao động.
Tần Tiểu Kiều bưng hai bát mì đi ra, thấy ba cha con, cô tranh thủ lên tiếng: “Còn đứng sững ra đó làm gì nữa? Vẫn chưa đói ư?”
Nghe thấy vậy, Lục Phong Liệt mới dẫn hai đứa nhỏ đi tới.
Tần Tiểu Kiều bỏ thêm gia vị cho hai đứa nhỏ trước, thấy Lục Phong Liệt ngồi xuống rồi cô mới ra hiệu cho anh:
“Phần trong tô kia là của anh đó, anh cứ ăn thoải mái đi, em mua nhiều mì sợi lắm. Nước dùng này anh tự thêm luôn, trong này có hành tây gừng tỏi, ớt cay đó, anh bỏ ít thôi.”
Nghe thấy cô dong dài, Lục Phong Liệt lại nêm nếm dựa theo lời cô. Đợi khi trộn đều bát lên, anh vội vã gắp một miếng lên ăn.
Sợi mì đậm mùi gia vị và mùi thịt, còn có mùi gừng hành các thứ, vừa cắn xuống nước sốt đã lan tràn khắp trong miệng.
Hương vị đặc trưng của tiêu với ớt bay thẳng vào trong cổ họng, vị ngon tới mức anh chẳng kịp nhai, cứ thế ngấu nghiến nuốt vội.
“Cha, ngon không cha?”
Tiểu Bảo nhìn đầy chờ mong, nước bọt sắp chảy ra.
Thơm quá đi!
Ngay cả Đại Bảo cũng nhìn chằm chằm Lục Phong Liệt không dời mắt, cái miệng nhỏ còn giật giật theo cha, hệt như người đang ăn là chính cậu bé.