Thấy Tần Tiểu Kiều còn nhìn chằm chằm mình, anh ta bị nhìn tới nổi da gà, chột dạ vô cùng, sau gáy cũng lạnh toát, còn cười gượng muốn nắm lấy tay cô.
“Tiểu Kiều, em…”
“Đừng đυ.ng vào tôi!”
Tần Tiểu Kiều quát chói tai, dọa Cố Chí Bình sợ tới mức vội vã rụt tay về.
Cô cũng lười nhìn anh ta diễn kịch, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
“Hôm nay tôi tới là để nói cho anh biết, mấy mưu đồ của anh tôi rõ như lòng bàn tay.”
“Hạn cho anh trong vòng ba ngày phải trả hết số tiền anh đã mượn tôi lúc trước, nếu không, phạm phải tội phá hỏng quân hôn, nửa đời sau chờ ăn cơm tù đi.”
Thấy cô không nể mặt như thế, chỉ chớp mắt ánh mắt Cố Chí Bình đã đầy sát khí, nhưng vẫn cố gắng cười gượng vờ vịt:
“Tiểu Kiều, em nói linh tinh cái gì vậy? Anh mượn tiền em bao giờ? Lại nói, hai chúng ta chỉ mới gặp nhau vài lần, sao lại nói là phạm tội được? Em…”
Tần Tiểu Kiều giơ ngón tay lên chỉ vào anh ta, còn lùi về sau cảnh cáo:
“Ba ngày, nếu không đưa tiền tới cho tôi, anh đừng mơ có thể tiếp tục làm phóng viên nữa.”
Trơ mắt nhìn cô sải bước rời đi, cuối cùng Cố Chí Bình cũng không giữ được ý cười nữa. Anh ta cắn môi, đá mạnh một đá vào bồn hoa, tức tới run người.
“Mẹ nó, con lợn béo đáng chết này, cái quái gì!”
Tần Tiểu Kiều giải quyết xong việc tư, vui vẻ hẳn lên.
Cô cũng không sợ Cố Chí Bình sẽ bất chấp tất cả kéo cô xuống nước. Nếu ầm ĩ tới trước mặt Lục Phong Liệt thật, nói không chừng hai người còn có thể bắt được kẻ chủ mưu sau màn.
Cô tin tưởng Cố Chí Bình sẽ không ngu ngốc như vậy đâu, mà người đứng sau lưng anh ta cũng sẽ không ngu như thế.
Ra ngoài lãng phí mất một giờ đồng hồ, còn chưa biết có thể tìm được việc hay không.
Nhân lúc còn sớm, chưa tới giờ tan tầm, Tần Tiểu Kiều dứt khoát đi vòng vòng mấy nơi, tất cả đều là thông báo tuyển dụng phục vụ và vân vân.
Xem ra, học vấn của cô không có đất dụng võ rồi.
Đang ủ rũ định trở về, khi đi ngang qua một nhà xuất bản, cô lại sáng mắt lên.
Đây là một tòa nhà hai tầng tọa lạc ven đường, trông rất không tồi, cô tranh thủ đi vào hỏi thăm thử.
Vừa nghe thấy cô biết tiếng Anh, có thể làm phiên dịch, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều ngẩng phắt đầu lên nhìn qua.
Thấy cô ăn mặc bình thường, vóc dáng mập mạp, mọi người lại cúi đầu xuống, rối rít châu đầu ghé tai.
“Chỉ vào cô ta? Còn muốn tới xin làm phiên dịch tiếng Anh? Nói đùa gì vậy?”
“Nhìn cách cô ta ăn mặc kìa, mẹ tôi 50 tuổi rồi cũng không ăn mặc như vậy.”
“Hiện tại phiên dịch Tiếng Anh tối thiểu đều từng ra nước ngoài một lần, trông cô ta quê mùa như vậy, sợ là nơi lớn nhất cô ta từng tới chỉ có huyện thành thôi?”
“Cười chết người…”
Nghe tiếng trào phúng của mọi người, mặt Tần Tiểu Kiều vẫn không đổi sắc, còn bình tĩnh tự nhiên đánh giá bốn phía.
“Chính là cô ấy?”
“Đúng vậy chị Vương, cô ấy là người tới xin làm phiên dịch tiếng Anh.”