Tuy cô vẫn còn mập mạp nhưng khi bước đi tư thế hiên ngang, khiến Cố Chí Bình giật mình suýt thì rơi cả cằm.
Mãi tới lúc này anh ta mới hồi hồn lại, hiểu Tần Tiểu Kiều làm vậy là muốn anh ta toi đời. Cố Chí Bình nào còn dám ngơ ngác, vội khom lưng chạy lên cản đường cô.
“Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, em làm sao vậy? Có phải Lục Phong Liệt lại uy hϊếp em không?”
Tần Tiểu Kiều bị chặn đường lại nổi trận lôi đình. Mới vừa định nổi đóa đã thấy mấy nhân viên đi từ phía trước tới.
Xem ra hôm nay không thể xử lý việc công được, nhưng có thể cắt đứt việc tư.
Nguyên chủ với Cố Chí Bình vốn không trong sạch, nếu thật sự ầm ĩ lên cô cũng không được lợi ích gì.
Có người ngoài ở đây, cô nhất định phải thu liễm mọt chút mới được.
“Phóng viên Cố, anh có việc gì ư?”
Mấy người vừa tới liếc nhìn Cố Chí Bình với Tần Tiểu Kiều, tựa như đang suy đoán quan hệ của hai người.
Cố Chí Bình cũng không dám nói linh tinh, rất sợ mất chén cơm manh áo. Thế là anh ta tùy tiện bịa chuyện, cười ha hả giải thích:
“Đồng chí này tới có chút việc, tôi tiếp đón đồng chí ấy.”
Chờ khi mấy người kia rời đi rồi, Cố Chí Bình mới nhanh tay kéo Tần Tiểu Kiều ra khỏi cửa. Anh ta ngắm nhìn bốn phía, tranh thủ tìm một nơi yên tĩnh rồi kéo cô qua.
Không đợi anh ta nói chuyện, Tần Tiểu Kiều đã lên tiếng trước:
“Cố Chí Bình, trước kia hôn nhân của tôi vẫn tốt đẹp, đột nhiên anh lại chen vào, có phải có người sai sử anh không?”
Phải biết rằng Cố Chí Bình đã từng học đại học, có tài nhưng không gặp thời cho nên mới tới tòa soạn báo làm một phóng viên bình thường.
Anh ta cũng đẹp trai, miệng lưỡi lại trơn tru, có tệ hơn nữa cũng có thể lừa gạt một nữ sinh viên, sao lại đi dính líu với một người phụ nữ đã có chồng như nguyên chủ?
Huống chi nguyên chủ còn mập mạp không ưa nhìn, mỗi lần nắm tay nguyên chủ anh ta đều phải cố nén cảm giác ghê tởm.
Dù không thích vẫn cố gắng nhào lên, chắc chắn là vì lợi ích gì đó.
Kết hợp với kết cục của nguyên chủ trong nguyên tác, sau khi nguyên chủ ly hôn đã bỏ trốn theo anh ta, nhưng bị anh ta bán vào núi sâu…
Nếu nói không có người đứng sau bày mưu tính kế, Tần Tiểu Kiều nguyện vặn đầu mình xuống làm bóng đá.
“Tiểu Kiều, em, em nói linh tinh cái gì đó?”
Cố Chí Bình cố gắng cong khóe môi nặn ra ý cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Đối mặt với ánh mắt dò xét lạnh như băng của Tần Tiểu Kiều, anh ta không nén được bồn chồn lo lắng, lưng cũng dần túa mồ hôi.
Rốt cuộc con lợn béo đáng chết này bị cái gì vậy?
Trước đó còn yêu thương nhung nhớ, sao mới vài ngày không gặp con lợn béo này đã biến sắc mặt?
Chẳng lẽ có ai nói gì với cô sao?
Hay là tất cả trước đó đều là diễn kịch?
Không nghĩ ra nguyên nhân, Cố Chí Bình cắn chặt răng, cố bày ra vẻ nịnh nọt:
“Tiểu Kiều, có phải em tức giận không? Vì không thể xem phim với anh nên em mới giận đúng không?”