“Ra ngoài bao lâu rồi?”
Tần Tiểu Kiều cũng không biết: “Hẳn là nửa giờ, em thấy trời đẹp nên dẫn bọn nhỏ xuống sân phơi nắng.”
Tiểu Bảo có cha chống lưng, có thể nói là cáo mượn oai hùm, từ trên cao nhìn xuống Tần Tiểu Kiều, chu môi ra vẻ:
“Con muốn chơi với cha thôi, không cần mụ la sát.”
Tần Tiểu Kiều tức giận vô cùng: “Mẹ mới không thèm chơi với con, sau này nhớ phải gọi mẹ, còn kêu lung tung nữa, sau này mẹ cũng sẽ không tốt với con.”
Tiểu Bảo siết chặt nắm tay, gân cổ không vui: “Không tốt càng tốt, tôi mới không cần tốt với bà.”
Tần Tiểu Kiều gật đầu: “Đây là con nói, vậy sau này mẹ ra ngoài chơi chỉ dẫn theo anh con.”
“!!!”
Tiểu Bảo trợn tròn hai mắt, tức tới khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Tần Tiểu Kiều thắng được một ván, đắc ý nhướn cằm lên.
Rõ ràng là mẹ của hai đứa nhỏ rồi mà mỗi một lời nói mỗi một hành động chẳng khác gì đứa nhỏ, tuổi hai mươi mấy lại thích đấu võ mồm với Tiểu Bảo chỉ mới ba tuổi.
Đáy mắt Lục Phong Liệt lóe lên cảm xúc khó hiểu, anh nhìn Đại Bảo, nói: “Cô trông chừng Đại Bảo, tôi dẫn Tiểu Bảo đi dạo xung quanh.”
Tiểu Bảo cũng đắc ý ôm lấy cổ Lục Phong Liệt, nghiêng đầu nói:
“Tôi mới không cần đi chơi với bà, tôi muốn ngồi xe với cha, tôi có cha rồi, mới không thèm bà.”
Tần Tiểu Kiều mắt điếc tai ngơ, lại đi hỏi chuyện Lục Phong Liệt: “Sao hôm nay kết thúc sớm vậy?”
Lục Phong Liệt đặt Tiểu Bảo xuống: “Vì một số nguyên nhân đặc biệt nên xin nghỉ nửa ngày.”
Đôi mắt Tần Tiểu Kiều sáng rực lên:
“Vừa lúc em có việc muốn ra ngoài, đang lo không biết phải sắp xếp cho hai đứa nhỏ kiểu gì đây. Anh có thể trông chừng bọn nhóc được không? Em sẽ cố đi nhanh về nhanh.”
Lục Phong Liệt hơi nhướng mày, liếc nhìn cô, dường như đang nghi ngờ tính chân thật trong câu nói này.
“Cô muốn ra ngoài?”
“Em…”
Tần Tiểu Kiều vừa định nói tới chuyện tìm việc, nhưng lỡ ra ngoài lại không tìm được việc, chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tìm đại một cái cớ: “Đúng vậy, em định đi dạo siêu thị, dẫn theo hai đứa nhỏ không tiện lắm.”
Lục Phong Liệt liếc mắt đã nhận ra cô đang nói xạo. Nói là đi siêu thị, nhưng nói không chừng cô chỉ đang kiếm cơ hội rời đi thôi.
Cũng tốt, không có cô, anh dẫn theo hai đứa nhỏ lại càng dễ dàng hơn.
Lục Phong Liệt không cần nghĩ ngợi, trực tiếp hé mở đôi môi mỏng ném ra một câu: “Tùy cô.”
“???”
Tần Tiểu Kiều chẳng hiểu ra sao, chỉ cảm thấy anh có vẻ không được vui lắm?
Vừa định xoay người rời đi, đột nhiên cô lại nhớ tới trong khoảng thời gian gần đây mình mua thức ăn đã tiêu hết tiền rồi, hiện tại muốn ra ngoài nhưng ngay cả tiền xe buýt cũng không có.
Cô lại ngẩng đầu, cẩn trọng nhìn về phía Lục Phong Liệt sau đó cúi đầu, lắp bắp thật lâu vẫn không thể mở miệng kêu anh đưa tiền.
Cuối cùng, vẫn là Lục Phong Liệt thấy cô thật lâu không chịu rời đi, giọng điệu không thân thiện lắm: “Còn chuyện gì nữa?”